NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU


Phòng làm việc của Thấm Nhã nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện. Nơi này luôn rất yên tĩnh, bởi vì bệnh nhân tới đây không phải là kẻ có quyền, có thế thì cũng là nhân vật quan trọng. Ngoài việc được bảo vệ nghiêm ngặt, người ta còn bố trí thang máy và lối đi riêng, chỉ những ai có phận sự mới có thể ra vào. Thấm Nhã hôm nay có một ngày nhàn rỗi hiếm hoi, nguyên nhân bởi vì tất cả các ca phẫu thuật của cô đều tạm thời bị hủy, thay vào đó là cuộc hội chẩn cho một bệnh nhân hết sức đặc biệt mà bệnh viện đã sắp xếp từ trước.
Bệnh nhân này là trùm xã hội đen cực kỳ nổi tiếng, bị mắc bệnh nan y, nguy hiểm nhất là khối u đã di căn lên não. Hắn biết Thấm Nhã là chuyên gia đứng đầu khoa ngoại thần kinh, không biết bằng cách thần kỳ nào có thể khiến bệnh viện phải hủy bỏ mọi cuộc phẫu thuật của Thấm Nhã, dành riêng một ngày để chẩn bệnh cho hắn.
Thấm Nhã xem xong toàn bộ báo cáo, rồi lại nhìn người đàn ông tiều tụy ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt cất lời: “Tào tiên sinh, bệnh tình của ông không cần phải phẫu thuật nữa. Tôi có thể bố trí cho ông nhập viện, đồng thời tăng lượng Dolantin* sử dụng, giúp ông có nửa năm cuối đời thoải mái nhất.”
*Dolantin: thuốc giảm đau tương tự morphin
“Nhảm nhí!” Gã đàn ông kia mặc dù tinh thần uể oải nhưng khí lực vẫn còn rất lớn. Hắn đến xin chữa bệnh lại bị người phụ nữ này kết luận một câu chỉ có thể sống nửa năm, không kiềm chế được phẫn nộ mà gạt đổ mọi đồ đạc, giấy tờ trên bàn Thấm Nhã rơi xuống đất.
Hai người mặc âu phục màu đen nghe thấy tiếng động, lập tức lao vào phòng, tay để trong áo vét, tư thế sẵn sàng rút súng.
Lý Cường đứng sau lưng Thấm Nhã, chống nạnh đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, súng lục mang theo người để lộ cho tất cả cùng thấy.
Không khí trong phòng làm việc đầy căng thẳng, mọi người nín thở, y tá cầm chai nước muối đứng bên cạnh sợ tới mức chân nhũn ra, khiến nước trong chai bị dao động, không ngừng gợn sóng. Duy chỉ có Thấm Nhã là mặt vẫn không biến sắc, ngữ điệu lãnh đạm: “Tào tiên sinh, ông cũng không phải chỉ đến khám ở chỗ tôi. Tôi tin phẫu thuật tôi không tiến hành được, người khác cũng không dám làm. Khi tôi đã nói không có biện pháp chữa trị, những bác sĩ khác trên toàn thế giới càng không thể chữa. Bây giờ, những ai không liên quan cút hết ra ngoài cho tôi!”
“Cô!… Bác sĩ Tịch đừng nổi nóng, đây chỉ là hiểu lầm… Bọn mày cũng ra ngoài đi.” Tào lão đại muốn tức giận cũng không thể tức giận. Khi đã cầu xin người khác chữa bệnh cho mình, dù là thiên hoàng lão tử cũng không lớn bằng người ta. Huống hồ bác sĩ này còn có cảnh sát hình sự quốc tế đang cầm súng đứng sau lưng làm “Thần giữ cửa”. Sau khi dịu giọng trả lời Thấm Nhã, hắn hất tay một cái, ra hiệu cho thủ hạ của mình đi ra ngoài.
“Tôi có thể phẫu thuật cho ông, cơ hội thành công 30%, 70% là chết trên bàn mổ. Tào tiên sinh có thể tự mình cân nhắc, không tiễn.” Thấm Nhã không chờ hắn giải thích, trực tiếp mở miệng đuổi người. Tịch nữ vương sao có thể mặc người quát tháo, một khi đã bị chọc giận, ai cũng không nể mặt.
Tào lão đại biết những chuyện như thế này nhiều lời vô ích, đành phẫn nộ rời đi. Sau khi “những người không có phận sự” đi rồi, Lý Cường vẫn đứng im tại chỗ. Thấm Nhã quay người lại, hỏi: “Anh đến giám sát ông ta?”
“Hắn là trọng phạm số một, phải giám sát cẩn thận là điều dĩ nhiên”.
“Anh cũng thấy tình trạng sức khỏe của ông ta rồi.” Thấm Nhã cau mày. Đối với bác sĩ mà nói, dù bệnh nhân có là ai thì cô chỉ biết người đó không còn sống được bao lâu nữa, cảnh sát làm vậy cũng có phần vô lý.
“Hừ, tôi theo dõi hắn còn vì nguyên nhân khác. Tôi đã điều tra ra được hai người tử vong một cách kì lạ trước đó đều là thủ hạ của Tào lão đại. Hắn ta sắp chết, tay sai của hắn lại chết một cách khó hiểu. Tôi tin trên thế giới này thật sự tồn tại Quỷ hút máu, như vậy Tào lão đại, “phần tử hắc đạo” và Quỷ hút máu, chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó.”
“Quỷ hút máu…” Thấm Nhã trong lòng căng thẳng. Chuyện này chẳng lẽ liên quan đến Y Nặc Mễ… Cô trước đây đã từng hoài nghi, nhưng lần nào cũng vô thức phủ nhận. Mặc dù cô chưa chính miệng hỏi nàng nhưng trực giác phán đoán những người kia không phải do Y Nặc Mễ giết. Tiểu quỷ kia kén chọn như vậy, mỗi lần xuất hiện trước mặt cô bộ dạng đều như quỷ chết đói đầu thai, máu của mấy người đó, chắc chắn nàng không chịu hút. Tuy nhiên chuyện này… rốt cuộc có quan hệ thế nào với nàng…
“Bác sĩ Tịch, cô có ý kiến gì không?” Lý Cường tra hỏi. Với mười mấy năm kinh nghiệm, hắn biết Thấm Nhã còn điều chưa nói, nhưng hắn chưa từng thấy ai có thể bình tĩnh, nội tâm không thể nhìn thấu như vậy, hơn nữa lại là một phụ nữ. Cô bác sĩ Tịch này không hổ là thiên tài y học, một bác sĩ thiên tài không thể không có khả năng khống chế tâm tư của chính mình.
Quả nhiên, đối mặt với câu hỏi thăm dò của Lý Cường, Thấm Nhã không hề biến sắc, điềm tĩnh trả lời, “Không có.”
Song trong lòng cô lại suy nghĩ, lúc nào tìm được Y Nặc Mễ phải hỏi cho rõ, đồng thời nhắc nhở nàng cẩn thận một chút. Tên Quỷ hút máu kia năng lực cường đại nhưng dường như không am hiểu nhân tình thế sự lắm, phải cảnh cáo nàng đừng ỷ vào khả năng của mình mà nghênh ngang rong chơi khắp nơi mới được.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Thế nhưng ngay cả Thấm Nhã cũng không nghĩ tới, cô vừa định nhắc nhở tên Quỷ hút máu kia đừng nghênh ngang la cà khắp nơi, giờ nghỉ trưa vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã thấy một cô bé đang đứng trên hành lang.
Tóc buộc đuôi ngựa, mặc một cái áo tuy đơn giản nhưng cũng rất dễ thương, một chiếc váy cực ngắn và một đôi giày vải, cặp sách đeo sau lưng hình mặt mèo màu cam, hai quai đeo còn được thiết kế trông giống đuôi mèo. Cô bé này diện mạo vô cùng xinh đẹp, nụ cười có một loại mị lực khó tả, nên rất nhanh đã có nhiều y tá vây quanh, bao gồm cả hai trợ thủ của Thấm Nhã, Tề Bộ và Trần Tĩnh.
“Tiểu muội muội, sao sắc mặt em tái nhợt thế kia? Em không khỏe sao?” Một cô y tá quan tâm hỏi. Trẻ con xinh đẹp như “Thiên sứ” quả nhiên được người khác yêu mến.
“Oa ~ đến lúc Mặt Trời lên cao rồi, hại ta vừa ra ngoài liền bị hoa mắt chóng mặt. Mặt Trời đúng là vô tình, chẳng tốt bụng như Mặt Trăng gì cả. Con người cũng thật là kì lạ, tại sao lại thích đi lại dưới ánh nắng cơ chứ.” Người kia tức giận oán trách, vừa mở miệng đã giống một tiểu ác ma, nhưng cũng có chút xíu vẻ đẹp của “Thiên sứ”.
Những người khác đổ một trận mồ hôi. Trần Tĩnh hỏi nàng: “Em tới tìm ai sao?” Chỗ này người bình thường không thể tùy tiện vào, cô bé này khí chất “phi phú tắc quý”, không được thất lễ.
*Phi phú tắc quý: không phải con nhà đại phú thì cũng là nhà có “điều kiện” tốt.
“ À, ta tới tìm tiểu Thấm Nhã ~” lúc cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Oa ~ Thấm Nhã nói quả không sai, việc tìm được thức ăn ngon khá dễ dàng vào ban ngày. Nàng nhận thấy mấy người trước mắt này không tệ, mặc dù chưa đến mức “tuyệt đỉnh mỹ vị”, song ngửi mùi cũng thấy khỏe mạnh, có lẽ cũng ngon miệng. Quỷ hút máu trong bụng đầy ý xấu, ngầm thôi động linh lực ảnh hưởng những người xung quanh.
Phì… tiểu Thấm Nhã… Tề Bộ thiếu chút nữa thổ huyết chết. Đây là đang gọi lãnh diễm đại mĩ nữ, nói một là một bác sĩ Tịch, Tịch nữ vương sao?
“Tiểu cô nương, bác sĩ Tịch là gì của em?” Dáng vẻ xinh đẹp thế này, chẳng lẽ là muội muội của bác sĩ Tịch, nếu vậy cũng khó trách có thể tự do ra vào nơi này.
“Ta là tỷ tỷ của tiểu Thấm Nhã ~” Y Nặc Mễ nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt từ từ chuyển từ đen sang đỏ, liếc nhìn từng người đứng ở trước mặt nàng.
“Ha ha!” Tề Bộ cười lớn, tiểu cô nương này thật biết nói đùa.
Những người xung quanh cũng bị cô bé “ngây thơ” này chọc, cười rộ lên. Cười xong, tất cả mọi người lập tức im bặt, không còn một chút tiếng động nào. Lúc này đến phiên Y Nặc Mễ cười vui vẻ, nụ cười hắc ám, đầy ác ý. Khi nàng phát động linh lực đôi cánh đen nhỏ cũng đồng thời dang ra, răng nanh mọc dài hơn, con ngươi dần chuyển sang màu đỏ.
Oa~ đàn ông tuy khỏe mạnh hơn nhưng mỹ nữ ôn hòa luôn là lựa chọn số một. Y Nặc Mễ liếm môi, đứng trước mặt Trần Tĩnh ngửi ngửi, nở nụ cười tà ác, sau đó nhe răng nanh cắn vào cổ —
Thấm Nhã vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy cảnh này, cái tên Quỷ hút máu kén cá chọn canh tên Y Nặc Mễ kia đang ở bệnh viện của cô thôi miên, bắt mọi người làm thức ăn. Người này đúng là vô pháp vô thiên, may mà khu vực kia không được giám sát, nhưng Tịch nữ vương sao có thể cho phép Y Nặc Mễ làm càn như vậy, cắn người hút máu không nói, còn dám làm trên địa bàn của cô, ngay trước mặt cô!
Tịch nữ vương lạnh lùng bước tới, đúng lúc Y Nặc Mễ đang vui sướng chuẩn bị ăn—
“Ái da! Ái da! Oa~ đừng có kéo, đừng có kéo!” Y Nặc Mễ đau đến mức kêu toáng lên, định đưa tay sờ chỗ đau nhưng lại với không tới.
Chỉ thấy Thấm Nhã nắm chặt lấy chiếc cánh đang ra sức vỗ của Y Nặc Mễ, không nói lời nào kéo ngược lại.
Bấy giờ cặp sách màu cam trên lưng Y Nặc Mễ bỗng nhiên “cử động”. Có người khi dễ tiểu Mễ meo, nó phải mau mau đuổi người này đi meo. Orange giương vuốt, thu hồi cái đuôi “đai an toàn” đang quấn trên người Y Nặc Mễ, chuẩn bị lao về phía Thấm Nhã. Không ngờ Tịch nữ vương lúc tóm lấy Y Nặc Mễ cũng thuận tay tóm luôn “cái cặp” đang chao đảo sắp rơi này. Mèo nhỏ Orange cứ như vậy bị cầm đuôi “xách” đi.
Nếu như bây giờ có người nhìn thấy, nhất định sẽ bị cảnh quỷ dị này dọa ngất xỉu. Đã từng gặp qua người vì muốn giáo huấn trẻ con mà véo tai lôi vào nhà, nhưng sợ rằng từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy một nữ bác sĩ xinh đẹp, vẻ mặt lạnh như băng vặn cánh một con Quỷ hút máu mắt đỏ, răng nhọn kéo vào phòng làm việc.

Sau khi Y Nặc Mễ bị bắt vào trong phòng, những người đứng trên hành lang mới tỉnh lại. Có điều mọi người “nhìn thấy” cô bé kia bị bác sĩ Tịch kéo vào phòng làm việc xong liền lập tức tản đi, tiếp tục làm công việc của mình, không nhận thấy chút khác thường nào. Không ai có thể biết được, Quỷ hút máu đã từng xuất hiện trước mặt họ. 

Bình luận

Truyện đang đọc