NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU




Không gian là vô hạn. Chúng ta chỉ hiểu được không gian có hạn sở dĩ vì chúng ta chỉ nhận biết được một không gian 3 chiều (3D). Mà thực tế không gian có rất nhiều chiều, giống như đi vào căn phòng tứ phía được lắp đầy gương, chúng ta nhìn vào gương sẽ thấy được một cảnh tượng rất đặc biệt ---- trong gương phản chiếu vô số căn phòng, trong căn phòng lại có căn phòng, luôn tồn tại, cứ liên tiếp nối tiếp nhau nhưng lại không thể chạm đến nhau.
Orange lẩn vào trong không gian, xung quanh không có bầu trời, không có trái phải, không có chính diện hay phản diện, cũng không có cao có thấp. Nếu như người bình thường rơi vào trong cái mãnh hổn độn này, thì sẽ mãi mãi mất phương hướng, trong không gian thời gian rất vặn vẹo, cho dù ở ngoài trải qua trăm ngàn vạn năm, thì ở trong không gian bất quá cũng chỉ trong nháy mắt.
Đối với cái chuyện người nghe đều sợ hãi này thì với Orange cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, nó cứ tiếp tục vung trảo chạy không ngừng nghỉ, không biết qua bao lâu thì nó đột nhiên ngừng lại, ngửi một cái, vung trảo cào một cái giữa không khí.
"Cho dù ẩn nấp ở không gian đi nữa thì đối với Orange ta đây đều là mây bay ah meow~" mèo con nhếch môi tạo thành một nụ cười ngu ngốc, mèo cào "xoẹt" một cái, trên đỉnh đầu vẽ một cái -----
Một đường sáng xuất hiện trước chân Orange, nó lùi lại vài bước rồi đạp đạp vài cái, rồi chui vào.
==============
Thấm Nhã càng ngày càng mê man, tại một ngôi nhà kiểu dáng lâu đài cổ phong cách Châu Âu, nơi cô ở là chính là địa lao trong ngôi nhà. Vách tường và sàn nhà đều dùng đá thô mà ráp thành, không gian ẩm ướt lại lạnh lẽo làm thành một tầng nước đọng lại trên thành tường, từ cái song sắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy được một cái hành lang dài đằng đẵng, toàn bộ đều là phòng giam giống nhau như đúc.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy ra bên ngoài, chính là một cái song sắt nằm cách mặt đất 4 ~ 5m. Vị trí tòa thành này là nơi không thể phân biệt được nổi ngày và đêm, sương mù dày đặc, hơn nữa trời lúc nào cũng u ám, trong tầng tầng mây thình thoảng có thể nghe được vài tiếp sấm rền và tia sét. Đã nhiều ngày, ngoại trừ có mấy con chuột và dơi tự tiện ra vào thì Thấm Nhã nửa bóng người cũng không thấy, hơn nữa tòa thành giống như được xây dựng ở một nơi rất cao, từng tiếng sắc lạnh, the thé rống lên giống như từ một động sâu truyền đến. Nếu có tận thể, thì tình cảnh nhất định chỉ cũng có thế này thôi.
Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, cô không phải thật sự được dẫn tới cái nơi mà trong tiểu thuyết hay nói, tòa thành của quỷ hút máu a. Nếu chỉ nghe những tiếng gào rú này, thì đúng thực là do Huyết tộc phát ra, xem ra thật sự là bị dẫn vào ổ của quỷ hút máu rồi. Thấm Nhã miễn cưỡng chống đỡ thân thể đi tới trước song sắt, Quỷ hút máu không ăn khói lửa nhân gian, Dracula đem cô bắt tới đây rồi quên luôn cái vụ cô là con người "cấp thấp" cần có cơm ăn nước uống a. Cũng may Thấm Nhã trước kia cũng đã đi qua nơi có nạn đói ở Châu Phi và Nam Mĩ, cô đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có sức chịu đựng cao với những hoàn cảnh khắc nghiệt, tuy thời gian dài thiếu nước và đói khát cũng chỉ làm cơ thể của cô trở nên gầy yếu nhưng cũng không đến mức gây nguy hiểm đến tính mạng.
"Này! Dracula, ông rốt cuộc muốn làm cái gì!" Thấm Nhã gõ song sắt, hướng cuối hành lang hô to.
Hai ngày nay Thấm Nhã cũng đã hô to nhiều lần, thế nhưng chưa bao giờ nhận được sự đáp lại. Thế nhưng lần này lại khác, Thấm Nhã vừa hô xong, thì có tiếng bước chân chầm chậm tới gần, tiếng giầy nặng nề đạp trên sàn đá, tiếng bước chân rầm rầm làm cho người ta kinh hãi. Thân ảnh Dracula từ bóng tối hiện ra, cuối cùng xuất hiện ngay trước bó đuốc.
"Chỉ có như vậy cũng không chờ được? Rất tốt, ta cũng không đợi kịp." Dracula nở một nụ cười âm hiểm, "Ta chính là tốn một chút thời gian để chuẩn bị mọi việc sẵn sàng. Chỉ lúc nữa thôi, tế tự vĩ đại sẽ được bắt đầu, mà ngươi, sẽ trở thành vị khách duy nhất ---- đồng thời, cũng là tế phẩm hoàn hảo nhất."
Dracula chế ngự cả người Thấm Nhã, một tay nắm cổ cô, giọng nói tà ác cứ từng tiếng từng tiếng vang lên.
"Ông không có quyền." Thấm Nhã cũng không giãy dụa vô ích, giọng nói bình tình, ánh mắt lạnh lùng không e sợ nhìn thẳng vào Dracula.
Dracula không nói, chỉ dùng lực ép Thấm Nhã đi ra hành lang dài. Thẩm Nhã chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được đang từ hành lang bay đến nơi cao hơn của lâu đài. Qủa nhiên cuối cùng đi đến cái cửa lớn hình vòng cung, hai cánh cửa cực kỳ to nặng, Dracula vung tay, cánh cửa mở ra, bên trong thế nhưng lại trống trải.
"Tiêu Quân!" Cô ấy sao lại ở đây.
Trong đại điện được trải một cái thảm đỏ tươi như máu, không có vách tường, những cột trụ to lớn chống lấy mái vòm, ở mặt trên đầy những hình vẽ, ma quỷ giơ cao lưỡi dao sắc bén đánh chiếm hết thảy, vặn cổ kẻ thù, uống máu tươi của con người. Ở giữa là một cái tế đàn trên đó đặt rất nhiều pháp khí, đang lơ lửng ở giữa chính là Chày Kim Cương. Trái phải đều dựng đầy cột đá, Tiêu Quân lúc này cũng đang bị treo trên một cột đá. Dracula giương tay, Thấm Nhã cũng theo đó mà bị treo lên, cuối cùng cùng cũng bị cột lên một cột đá khác.
"Tiêu Quân, cô sao cũng ở đây? Dracula, hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thấm Nhã nhíu mày, có một loại dự cảm không tốt.
"Ngươi cũng đã bị bắt. . ." Cuối cùng thì Y Nặc Mễ cũng không thể chống lại được Dracula, Tiêu Quân cười khổ, "Đây đều là mệnh. . ."
"Muốn biết ta làm cái gì?" Dracula cười, "Các ngươi vẫn chưa rõ sao. Nhờ các ngươi đem pháp khí dâng lên cho ta, nên Huyết tộc bây giờ không còn ai là đối thủ của ta. Ta lúc này chỉ muốn lấy lại đồ do tên trộm này đoạt lấy!"
Dracula khàn khàn niệm chú ngữ. Những vân mây trên bầu trời ngày càng nhiều, hầu như muốn che phủ hết cả đại điện, xa xa dần dần hiện ra một cái vòng xoáy lớn màu đen, quấy lên gió bão giống hệt vòi rồng, sấm sét vang dội.
"Lấy lại trái tim. . . uống Thánh linh chi huyết được tổ tiên chúc phúc. . . Ai còn có thể ngăn được ta lập nên một cái tân thế giới, ha ha!" Dracula cuồng tiếu cầm chặt lấy Chày Kim Cương, bay lên, lưỡi dao sắc bén hình Thập tự đậm thẳng vào ngực Tiêu Quân ----
"Ah ----" Tiêu Quân hét lớn.
"Không!" Thấm Nhã đau xót nhắm mắt lại, cô không đành lòng tận mắt nhìn thấy trái tim của Tiêu Quân cứ thế bị moi ra.
Tiêu Quân hóa thình một vệt sáng màu đỏ sậm, giống như bị hút lấy bắn vào trên ngực Dracula, cuối cùng bị hấp thu hầu như không còn lại gì. . .
"Nhanh. . . gọi Y điện hạ. . . đừng cho hắn hút máu của ngươi. . ." Sắc môi Tiêu Quân lúc này đều trắng bệch, trên ngực máu tươi không ngừng chảy ra, hơi thở mỏng manh.
"Cho dù nàng có cảm nhận được, cũng không cứu kịp ngươi," Móng tay Dracula chậm rãi lướt qua khuôn mặt Thấm Nhã, chỉ phút chốc liền ngắt lên cổ của cô: "Thánh Linh chi huyết là của ta -----"
Dracula vừa nhe răng nanh, con mắt biến thành màu đỏ sẫm, ngay gần cổ Thấm Nhã lập tức muốn cắn xuống ----
"Ah meow!" Đột nhiên từ giữa không trung xuất hiện một cục lông màu cam đâm sầm vào người Dracula, Dracula hoàn toàn không có phòng bị, bị cục lông cam kia đụng trúng đâm thẳng ra ngoài.
"Orange? Tiểu Mễ đâu?" Thấm Nhã nhìn quanh, nơi có Orange xuất hiện thì Tiểu Mễ nhất định cũng có mặt.
"Meow phi ~" Trong miệng nhổ ra từng miếng dây thừng, cho dù dây thừng có lớn cỡ nào cũng không làm khó được Orange ta đây a meow. Nghe thấy Thấm Nhã hỏi, mèo nhỏ Orange toét miệng làm ta khuôn mặt ngu ngốc cười: "Tiểu Mễ không có tới ah meow, nàng không tìm thấy."
Ý là chỉ có mình ngươi tìm thấy thôi phải không, đây không phải lúc tranh thắng thua, ngươi ở đó mà tự đắc cái gì. Thấm Nhã thiếu chút nữa tức chết. Hết cách rồi, tẩu vi thượng sách, Thấm Nhã ôm lấy Orange vừa đứng lên, nó lại đột nhiên chui lên trên vai Thấm Nhã, hướng phía sau lưng cô nhảy tới ----
Mặc dù là rất lợi hại, nhưng một cái mô bộc sao có thể làm đối thủ của Dracula, nhưng Orange cũng đã thành công ngăn chặn Dracula đánh lén Thấm Nhã, nhưng Dracula lại tiện tay hất một cái, một sức mạnh đập tới đem nó hất văng xuống đất, nền đá cẩm thạch dày bị nện một phát nát bấy.
"Ngươi thả ta ra!" Thấm Nhã chạy đến giữa tế đàn cầm lấy một con dao găm, ngay lúc Dracula tóm lấy cô liền lập tức đâm vào cánh tay của hắn.
Dù vậy Dracula vẫn không quan tâm, dao găm cắm vào liền bị miệng vết thương khép lại đẩy ra rơi xuống đất, một con dao nhỏ bình thường căn bản không có khả năng làm hắn bị thương. Hắn thập phần tức giận, khuôn mặt trở nên dữ tợn, giống như dã thú rống lên một tiếng, răng nanh đưa ra ----
"Ah meow. . ." Orange run rẩy đúng lên, lần này bay nhào tới lưng của hắn, dùng vuốt mèo cào loạn.
"Gwor!" Dracula cong lưng, trong đại điện liền vang lên một tiếng nổ mạnh, Orange lại một lần nữa bị hất tung. Lần này mèo con lại run run muốn đứng dậy, nhưng thử mấy lần rốt cuộc vẫn nằm trên đất không thể động đậy.
Năng lực của Orange giống như lấy trứng chọi đá, cô biết rõ năng lực của nó, nó đánh không lại Dracula, thế nhưng chạy trốn thì có thể. Thấm Nhã hô to: "Orange, mau chạy đi! Đi tìm Tiểu Mễ, mau ---- ah!"
Dracula nổi giận, bắt lấy Thấm Nhã, răng nanh bén nhọn lập tức liền đụng lên cổ Thấm Nhã.
Ah meow, đồ ăn của Tiểu Mễ bị Huyết tộc khác ăn hết ah meow. . .
Orange nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tiểu Mễ gần đây không tìm thấy cô ta đã thương tâm muốn chết, nếu như nàng biết đồ ăn của mình bị kẻ khác ăn hết, Tiểu Mễ nhất định sẽ rất đau lòng ~ thiên chức của ma bộc là vì nguyện vọng của chủ nhân mà cống hiến hết mình, nếu như Tiểu Mễ biết khẳng định sẽ không chấp nhận chuyện đồ ăn của nàng bị kẻ khác ăn tươi. Hơn nữa mẫu nhân dọa mèo này. . . thật ra cũng rất đáng yêu, rất xinh đẹp còn có nấu cá cho nó ăn. . . cũng tốt giống như Tiểu Mễ.
Orange dùng hết sức biến thành một cục lông màu cam bắn tới bên người Dracula, Dracula bị đâm sầm lăn một vòng, trong nháy mắt Orange biến thành một cái cửa hình mặt mèo, đây là kết giới nó dùng hết ma lực để tạo thành, phát ra một ánh sáng màu cam, đem Thấm Nhã tiến vào trong bụng nó.
"Đây là đâu?" Thấm Nhã phát hiện mình đang đứng trong một cái hành lang đen kịt.
"Ngươi hướng về phía có ánh sáng, Tiểu Mễ đang tìm ngươi, Tiểu Mễ rất muốn ngươi, Tiểu Mễ không tìm thấy đồ ăn thì sẽ rất đau lòng ah meow ~"
"Chúng ta cùng đi." Nơi Thấm Nhã đang đứng bỗng dưng kịch liệt xóc nảy, cô hầu như không thể đứng vững.
"Không thể cùng đi, Orange làm cánh cửa ~ làm cánh cửa đau quá ah ~ meow! Ah meow ô ~"
Hành lang trống rỗng vang lên tiếng mèo meow meow gào góc, đến Thấm Nhã quen nghe tiếng rên la của người bệnh cũng không nhịn được lo lắng, che miệng hốc mắt một chút liền đỏ lên. Nhưng cô vẫn luôn giữ được bình tĩnh, Thấm Nhã biết lúc này đây không nên kéo dài, càng kéo dài càng hỏng chuyện. Cô cắn răng nhíu mày, nhanh chóng chạy đi, hành lang thật dài không có điểm cuối, nhưng có một chút ánh sáng yếu ớt ở phía trước.
"Orange, cố một chút nữa thôi, Tiểu Mễ sẽ lập tức tới, ngàn vạn đừng có chuyện gì, ngàn vạn không!"
========
Dracula hướng cánh cổng ma pháp hình mặt mèo liên tục đánh đấm: "Chút tài mọn, không biết tự lượng sức mình!"
Cánh cửa kia giống như một tia laser màu càm phóng ra ngoài không trung, bị Dracula đấm cho bóp méo lại một lần nữa hồi phục nguyên trạng.
"Đem thông đạo mở ra, đem ả ra cho ta! Nếu không ta giết ngươi!" Dracula liên tục đấm mạnh, sức mạnh cường đại cứ liên tục đánh thẳng vào người Orange.
Cánh cổng màu cam lúc này màu sắc càng thêm nhạt, nguyên bản cái mặt mèo đang cười trên cửa dần dần mất đi sức sống. Orange sử dụng một lượng lớn năng lượng, gắt gao chống lại công kích của Dracula. Cố lên, cố lên, nó muốn đem tất cả năng lượng đều tập trung trên người đồ ăn của Tiểu Mễ, năng lượng càng lớn, thời gian xuyên không gian càng ngắn, cô ta sẽ rất nhanh sẽ chạy ra, liền được ăn toàn ah meow. . .
"Ngươi muốn chết, ta sẽ giết ngươi đầu tiên để diệt cái kiêu ngạo của chủ nhân ngươi!" Trên người Dracula liền bao quanh một làn khói đen, lòng bàn tay tập trung sức mạnh cực lớn, hung ác thu tay lại, giống như đang bóp cái gì đó, càng bóp càng chặt.
Cái ánh sáng phát ra từ cánh cổng hình mặt mèo, màu cam càng ngày càng nhạt, nhạt đến móng manh. . . Cửa đẩy ra, cái mặt mèo trang trí trên cánh cửa, khóe miệng máu tươi chảy xuống. . .
"Tiểu Nhã Nhã! Orange!" Y Nặc Mễ đột nhiên gào to: "Orange!"

Bình luận

Truyện đang đọc