NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU


Trời vừa mới tờ mờ sáng, Thấm Nhã cảm thấy có gì đó liền tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy một cô gái ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, làn da sáng mịn đang nằm đối diện mình. Vài tia nắng sớm hắt qua gương mặt tiểu quỷ này trông nàng giống như một thiên sứ thuần khiết vậy. Đáng tiếc, thực tế nàng cũng coi như là một thiên sứ, nhưng là thiên sứ bóng tối, lại dựa vào việc hút máu người mà sống, tính cách tà ác lại đen tối, mười phần tiểu ác ma.

Bất quá khi tiểu ác ma đối diện với điều mình yêu thích, cũng sẽ có lúc nhu thuận.
"Tiểu Nhã Nhã. . ." Y Nặc Mễ vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Thấm Nhã, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm mặt cô (đừng làm vậy trong thực tế, ghê lắm - bạn Yul cho hay).
Thấm Nhã không từ chối những hành động dịu dàng như vây, lông mi run nhẹ, hơi ngẩng mặt lên, làm cho cái cảm giác mềm mại này dừng trên gương mặt, còn có khóe môi. Thẳng cho đến khi Y Nặc Mễ càng liếm càng hăng say, đầu lưỡi sắp từ cổ nào chui vào trong áo, Thấm Nhã mới đưa tay ra sờ sờ đầu Y Nặc Mễ, không cho nàng tiếp tục nữa, khẽ nói: "Em tối qua luôn ở đây?"
"Ân."
"Vậy em đã làm gì?"
"Nhìn chị."
"Đẹp không?" (tự luyến? -_- )
"Đẹp, hơn nữa cũng rất thơm rất ngọt."
Âm thanh hai người đều có chút lười biếng vô tâm. Câu chuyện không đầu không cuối, chỉ là cuộc đối thoại nhẹ nhàng lúc sáng sớm. Không gian tĩnh lặng nhưng lại có chút ngọt ngào khiến người ta cảm thấy vô cùng kích thích. Giữa hai người dường như vừa mới nảy sinh ra một sự ăn ý nào đó, trải qua chuyện tối qua đã không còn ngượng ngùng nữa.
Cả hai cứ nằm như vậy, lặng lẽ cùng cảm thụ không khí bình yên của buổi sớm.Nhưngtiểu quỷ nào phải kẻ thích an phận, nằm được một lúc ----
"NGAO~ Tiểu Nhã Nhã, ăn sáng không?" Tiểu quỷ hút máu giống như nhớ lại cái gì, hai mắt tỏa sáng.
"Em nấu?"Thấm Nhã cả kinh.
"Gọi điện thoại mua."Vẻ mặt quỷ hút máu tràn đầy khinh thường, nàng làm có gì không tốt, đúng là không biết thưởng thức.
"..." Cũng tốt.
"Muốn nước ấm?" Hai mắt của tiểu quỷ lại tỏa sáng.
Thấm Nhã bật cười: "Uh."
Vì vậy 15p sau, Thấm Nhã thong thả nằm trong bồn tắm hưởng thụ nước ấm.
Lúc này trong phòng tắm lại bắt đầu nhiều thêm một vị khách không mời. Y Nặc Mễ tủm tỉm cười xuất hiện bên cạnh bồn tắm của mỹ nhân, duỗi ra mười ngón tay quơ lên quơ xuống: "NGAO ~ Tiểu Nhã Nhã, muốn mát-xa hông?"
Đây mới thực sự mới là mục đích chính nha. . .
Tịch nữ vương lạnh nhạt liếc nàng một cái, đưa tay cầm lấy khăn tắm, đứng dậy đưa lưng về phía Y Nặc Mễ đem mình quấn lại kỹ càng. Đi ra bồn tắm tới bên cửa hướng Y Nặc Mễ ngoắc ngoắc tay: "Giúp tôi mat-xa? Em lại đây."
Hai mắt Quỷ hút máu liền đỏ lên, trong đầu hiện ra đồ ăn trắng trắng mềm mềm, tiểu quỷ "đơn thuần thiện lương" cứ thế bị câu dẫn đi tới, Tịch nữ vương vô cùng bình tĩnh tự nhiên nói: "Ai cho phép em vào phòng tắm."
Mở cửa, nhấc chân, đá.ba động tác liên tục.
"Bịch!"
"NGAO ~"
"Rầm!"Cửa bị đóng lại.
Y Nặc Mễ trên mặt đất buồn chán liếm liếm miệng, NGAO, ăn ăn một lần thì có sao chứ, không thể ăn toàn bộ, ít nhất cũng cho ăn thử chứ. . .
Cửa lại mở ra. Tóc tùy ý vén lên, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm nhưng Thấm Nhã vẫn giống như một nữ vương đang mặc một đồ hoa lệ, xinh đẹp gợi cảm say lòng người, lại thánh khiết không ai có trèo cao. Nàng từ trên nhìn xuống, nâng lên một bên đùi ngọc, lần này không một chút khách khí đạp lên ngực Y Nặc Mễ. Tịch nữ vương dáng vẻ ngạo kiều, giống nữ vương đang hạ lệnh: "Nhưng mà, Y Nặc Mễ, tôi cho phép em thích tôi."
Oh, thái độ của Thấm Nhã không giống như trước kia, Y Nặc Mễ tuy đối với chuyện tình cảm rất là ngây thơ, nhưng nàng đã chứng kiến rất nhiều cách thổ lộ tình cảm của nhiều tộc người. GÀO, Tiểu Nhã Nhã rất không tự nhiên nha, thích nàng nhưng lại dùng cái giọng điệu ra lệnh này, nếu thích nàng thì cứ nói thẳng ra đi, dù sao nàng cũng là Huyết tộc Hoàng đế cao quý, được vạn dân yêu mến là chuyện tất nhiên nha ~
Y Nặc Mễ đưa tay sờ sờ chân trần của mỹ nữ, trên gương mặt nhìn thập phần tà ác, Quỷ hút máu luôn luôn là một sinh vật rất tự kỷ: "Hắc hắc, Tiểu Nhã Nhã, ta biết ngay chị thích ta mà!"
Đáp lại lời nàng chính là một tiếng "Rầm" đóng cửa.
Orange ngồi xổm ngay cửa ra vào nghe lén động tĩnh cả buổi tối, thật vất vả mới nghe được Bịch Rầm Rầm mấy tiếng, cuối cùng liền thấy được chủ nhân tủm tỉm cười đi ra giúp mẫu nhân chuẩn bị đồ ăn. Ở chung với đồ ăn cả một buổi tối mà vẫn không có đem cô ta ăn tươi, ngược lại còn đi chuẩn bị đồ ăn cho đồ ăn. . . Nó thực xin lỗi các gia chủ tổ tiên ah meow, nó cũng thực xin lỗi ma bộc tổ tiên ah, meow!
=================
Trên tầng cao nhất của bệnh viện, một đám người đang nhiều chuyện về Thấm Nhã --- vị cảnh sát hình sự quốc tế đẹp trai tiền đồ vô lượng Lý Cường cảnh quan gần đây đang theo đuổi cô. Cho nên tự dưng họ mới nhận ra, dạo gần đây không còn hay thấy Lý cảnh quan lui tới nữa, ai cũng đoán già đoán non là Tịch nữ vương lại lạnh lùng mà "đá" thêm một người đàn ông ưu tú rồi. Nhưng mà đâu chỉ có họ, Thấm Nhã cô cũng đôi khi tự hỏi vì sao Lý Cường lại giống như mất tích vậy.
Một công xưởng rộng lớn bị bỏ hoang nằm giữa cánh đồng rộng trống trải, xung quanh tối tăm không hề có ánh sáng, chỉ có cái bóng của chính nó được ánh trăng hắt trên mặt đất, giống như một con quái vật cực lớn ở giữa nơi đây vậy - đây chính là nguyên nhân khiến Lý Cường đột ngột biến mất ở bệnh viện và xuất hiện ở đây.Cảnh vật nơi đây yên ắng tới dị thường, chỉ có tiếng ủng da dẫm lên lá khô tạo ra những âm thanh đứt gẫy lại càng tạo thêm sự tịch mịch u ám.
Lý Cường cảnh giác dò xét 4 phía, hắn cảm giác được sự âm trầm tà ác càng ngày càng nặng, điều này chứng tỏ những tên Quỷ hút máu ở gần đây. Trước giờ hắn đều tự tin vào bản thân, cho nên vượt cả ngàn cây số để đến đây, chuyện muốn làm nhất định làm được, cho dù phải điều tra cả những sinh vật bí ẩn như quỷ hút máu! Lý Cường dường như ngưng thở, từng bước từng bước đi vào trong công xưởng, máu huyết trong người giống như đang sôi trào.
"Ai!" Lý Cường lấy súng ra. Một bóng đen lướt qua trước mặt hắn.
"Đi ra! Ta biết là các ngươi! Các ngươi chẳng lẽ sợ ta nên không dám ra mặt!" Lý Cường hét lớn, thanh âm vang vọng giữa bốn bề vắng lặng
Bức tường trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, trường bào đen, tóc ngắn, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất u ám. Giọng nói của ả khàn khàn, vừa lạnh lùng nhưng cũng có chút chế nhạo: "Sợ ngươi? Trước khi ta giết ngươi, nhanh cút đi đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta."
"Các ngươi đến tột cùng là người hay quỷ, các ngươi tùy tiện giết người, nên phải bị pháp luật quản thúc!" Lý Cường giương súng nhắm thẳng ngực của Áo đen, tiếng nói tràn ngập chính khí.
"Cách nơi này xa một chút, nếu không muốn mình chết." Con ngươi màu đỏ trong đêm của áo đen càng làm cho người ta sợ hãi.
"Đừng chạy!" Lý Cường hướng Áo đen nổ súng. Áo đen cũng không có né tránh, những viên đạn liên tục bắn vào người nhưng nàng không có chút phản ứng. Lý Cường thấp giọng nguyền rủa, buông súng ra rồi vào tư thế chuẩn bị chiến đấu tay không.
Áo đen ban đầu muốn đi, nhưng giờ đã bị Lý Cường chọc giận. Thân ảnh nhanh như chớp bay tới trước mặt Lý Cường, hai người bắt đầu kịch liệt giao chiến. Lý Cường gần hai mươi năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự quốc tế, nhiều lần thập tử nhất sinh, nên thể trạng và thân thủ có coi là cao thủ nhất nhì thế giới. Thế nhưng so với Huyết tộc, người mạnh mẽ cách mấy cũng trở thành kẻ bình thường, chỉ mấy hiệp, Lý Cường chỉ còn chống đỡ lấy không cách nào công kích lại được.
Áo đen càng đánh càng hung ác, ánh mắt nàng nhìn Lý Cường không giống như đang nhìn kẻ đang khiêu khích mình, mà giống như là nhìn thấy cừu nhân. Ánh mắt tràn ngập hỏa diễm, đem Lý Cường đánh ngã xuống đất, răng nanh liền duỗi dài ra -----
Lúc này Áo đỏ lại đột nhiên xuất hiện ngăn chặn Áo đen lại, ả che chở Lý Cưởng: "Dừng tay! Không cho chạm vào hắn."
Lúc này hỏa diễm trong mắt Áo đen tăng lên, cả giận nói: "Hắn không phải người kia, ngươi chẳng lẽ còn chưa quên hắn."
"Hắn chính là hắn!"Áo đỏ không cam chịu yếu thế, "Ta tìm nhiều năm như vậy, sẽ không nhìn lầm.Nếu không phải là hắn, vậy tại sao hắn không bị thôi miên, hắn sao có năng lực truy đuổi chúng ta đến nơi này."
"Ngươi. . . ngươi là ai. . ." Hắn đối với hai người này có một cảm giác rất đặc biệt, nhất là cô gái áo đỏ này, rõ ràng là xa lạ nhưng hắn lại thấy vô cùng thân quen. Thậm chí cô ta giống như chính là một đáp án, trong bóng tối sâu thẳm dẫn dắt hắn đi tìm tòi nghiên cứu cái chủng tộc này --- Quỷ hút máu.
"Tứ Lang. . . "Hai người bốn mắt nhìn đối phương, giống như đang nhìn nhau, nhưng lại giống như không phải đang nhìn người trước mắt.Bầu không khí trở nên quỷ dị mập mờ.
Đáng tiếc không để loại mập mờ này không kéo dài quá lâu, Áo đen lập tức hành động, một tay bóp chặt yết hầu của Lý Cường, dùng sức rất nhiều, móng tay đều đã găm vào da thịt: "Ta muốn giết hắn."
"A...!" Lý Cường kêu rên, hắn muốn tránh thoát đi nhưng Áo đen này sức mạnh quá lớn.
"Không được giết hắn."Ả biết nàng nhất định sẽ giết được.
"Lập tức đi theo ta." Trên người Áo đen tản ra một cỗ tử khí, thần sắc lạnh lùng.Buông Lý Cường xuống rồi nhanh chóng ôm lấy Áo đỏ, dùng tốc độ cực nhanh chạy trốn, cho đến khi xa tít biến vào màn đêm.
Áo đen dùng một loại tốc độ cực nhanh chạy trên ngọn núi, giống như đang chạy trên đồng bằng. Qua một lúc lâu, nàng mới mở lời nói, âm thâm trầm thấp: "Tiểu Quân, người kia đã chết mấy trăm năm, hắn không còn khả năng còn trên thế giới này nữa. Mà ta đây là mãi mãi."
'Phun' Áo đỏ phun một bãi nước bọt lên mặt nàng, giọng nói mang theo hận ý: "Ngươi hôm nay lại càng cho ta thêm hận ngươi. Hận cũng là mãi mãi."
Hai chân Áo đen lảo đảo một chút.Trên mặt nàng không chút biểu tình, nhưng trong lòng sớm đã tràn đầy đắng chát, tự giễu cười cười, cái này có lẽ sớm đã là thói quen.Ả hận nàng, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cho dù nàng làm cái gì, cho dù nàng có yêu ả đến chừng nào, cũng không có khả năng làm giảm hận ý của ả đối với nàng.Có lẽ trong lòng ả, nàng chết mới chính là chuyện ả thích nhất.
Lúc nàng vẫn còn là con người, rất nhiều người muốn lấy mạng của nàng.Cho dù bây giờ đã trở thành Huyết tộc, người sớm tối cùng nàng mấy trăm năm Tiêu Quân cũng muốn nàng chết. Trái lại cô gái không chút liên quan kia, Áo đen nhớ tới Thấm Nhã, cái cô gái kiêu ngạo thanh cao, nàng đã nhiều lần muốn lấy mạng của cô, thế nhưng mà nhờ cô mà nàng đêm đó được cứu.
Áo đen nhớ tới cái ngày mà Thấm Nhã kêu Y Nặc Mễ ra tay để cứu mình, đây cơ hồ chính là cái thiện ý mà mấy trăm năm qua nàng chưa từng trải qua. Tuy không ôn nhu, nhưng làm cho nàng khắc sâu vào tâm khảm.Áo đen nghĩ tới đây, đột ngột chuyển hướng chạy trốn.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu."Áo đỏ đánh lên vai nàng, oán hận không thể không chế được hết thảy, lại ngại vết thương trên người làm ả không tự chủ được.
"Chúng ta trở về lãnh địa của Hoàng đế gia tộc."

Bình luận

Truyện đang đọc