Editor: Mị đã edit tới chương 60 rồi đó, cổ vũ Mị đi :((
Chừng nào edit hết Mị sẽ tung chương nhanh hơn :"3, à mà quên tung chương nhanh chậm phụ thuộc vào 2 Beta cực kỳ đáng "iu". . . Nói chung là. . . chuyện tương lai khó nói. . . Hiazzz
======
Giữa không gian trống trãi yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng súng. Kỹ năng bắn súng của Lý Cường rất chuẩn, đạn bắn ra đều trúng vào người thần bí, hỏa lực cực mạnh làm hắn phải lùi ba bước. Chu Duẫn Văn thấy thế liền đẩy Tiêu Quân ra, sau đó bồi thêm mấy đòn đánh lén người thần bí, thừa dịp vết thương bị súng bắn chưa kịp lành liền đem móng vuốt ghim vào thân thể hắn, thêm một lần trọng kích nữa đánh ngã hắn.
Nơi Tiêu Quân rơi xuống cách xe Lý Cường không xa. Lý Cường cầm súng đi đến bên người ả, mỗi lần nhìn thấy cô gái này, hắn luôn có một loại cảm rất không chân thật, giống như là cố nhân đã lâu không gặp, nhưng cũng hoàn toàn xa lạ. Giống như khi bạn trong mơ mơ thấy một người, nên khi bạn thấy người đó, liền cảm thấy người đo quen thuộc, nhưng lại không có cảm giác thật sự quen người đó.
"Tứ Lang.... thật là chàng... cho dù phải trải qua luân hồi nhưng chàng vẫn không quên thiếp, chàng vẫn nhớ!"
"Tôi. . ." Lý Cường ngập ngừng trong chốc lát nhưng rồi cũng lập tức trở lại vẻ nhạy bén thường ngày, hắn trông thấy Chu Duẫn Văn thấy hắn tới gần Tiêu Quân nên liền lập tức vứt bỏ người thần bí lập tức như tên bay lao đến bên người hắn: "Cô đừng tới đây!"
"Ngươi cách xa nàng ra!"
Chu Duẫn Văn hơi lơ là liền cho người thần bí có cơ hội phản kích, hắn rống lên một tiếng, làm những viên đạn ghim trong người hắn văng khỏi cơ thể. Đạn ghim vào người hắn cũng không phải là chuyện gì đáng kể, nhưng những công kích của Chu Duẫn Văn càng làm hắn thêm giận dữ. Mỗi khi Huyết tộc nổi giận liền mất đi lý trí, càng làm cho bọn họ bộc phát ra tiềm năng cực hạn.
Y Nặc Mễ lúc này mới cảm thấy tình huống không đúng, cái tên Chu Duẫn Văn kia, bản thân còn khó bảo toàn thế mà còn quan tâm chuyện con người đến gần, ngươi có bao nhiêu năng lực chứ, không thừa lúc đối phương thất thế tấn công, ngược lại còn kích động, khiến hắn phát ra năng lực cực hạn. NGAO Ô... Thật chả có tích sự gì! Y Nặc Mễ tụ linh lực thành một viên bi lớn sau đó đánh tới hướng người thần bí, sau đó liền bay đến trước mặt Tiêu Quân, Lý Cường rống to: "Đi!"
Một luồng ma lực cưỡng chế liền bao phủ đám người trên mặt đất, chớp mắt một cái không còn thấy đâu nữa.
==============
Hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như ảo thuật vừa nhắm mắt lại, khi mở ra đã ở một nơi khác. Lý Cường nhìn phòng khách được trang trí xa hoa, đèn thủy tinh trực rỡ trên trần làm mắt hắn có chút không thích ứng được, bọn hắn vừa nãy ở trong vòng nguy hiểm, giờ đây liền ở trong một căn phòng nhìn rất an toàn nhưng cũng rất xa hoa.
"Đã xảy ra chuyện gì." Là tiếng của Thấm Nhã. Cô đã thay bộ đồ công sở lúc bị tập kích ở chân núi thành một bộ quần áo bằng lụa phong cách quý tộc hoa lệ, trên vai choàng một cái áo choàng nhung mỏng, bước chân nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, tuyệt giống như bức tranh mỹ nữ Châu Âu.
"Tịch, cô cũng ở đây thật tốt quá, trên người có bị thương không? Cô đây là ---" Lý Cường nhìn thấy Thấm Nhã bình yên vô sự liền vui vẻ, ân cần hỏi han, sau đó ánh mặt liền rơi trúng cái balo màu cam hình mặt mèo mà Thấm Nhã đang cầm trên tay.
"Khục" Thấm Nhã hắng giọng, cô nghe thấy tiếng động muốn xuống lầu nhìn, Orange liền meo meo chặn trước mặt, cho nên cô dứt khoát nắm lấy cái đuôi mèo, xách xuống lầu.
Trái với Lý Cường nhiệt tình thì Chu Duẫn Văn và Tiêu Quân vừa ngửi được mùi của Thấm Nhã tới gần, lập tức lộ răng nanh, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, khát máu không chút dấu diếm.
NGAO! Y Nặc Mễ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai người này ai cũng muốn ăn đồ ăn của nàng, sớm biết như vậy không dẫn bọn họ đến đây, Tiểu Nhã Nhã là của nàng. Nàng lén đến bên người Thấm Nhã gạt phăng Lý Cường, trên mặt trừng mắt hung dữ: "Ngươi tới gần như vậy làm gì, chị ấy không có bị thương, ngươi tự đi mà lo cho mình đi. Còn có Orange, đem người kia lên lầu chữa thương đi."
NGAO ~ các ngươi cách đồ ăn của ta xa xa ra.
Tiêu Quân thương tích không nhẹ, bị Orange kéo lên lầu.
"Hai người nhìn ta làm chi, muốn thì đi mà hỏi nàng ta." Ánh mắt Lý Cường và Thấm Nhã đều tập trung trên người Y Nặc Mễ, tiểu quỷ hút máu lười biếng nói.
Chu Duẫn Văn vẫn còn đang trầm mặc, xong thở dài bí ẩn nói: "Chuyện này đều là do ta."
"Tào Bằng có phải đã biến thành Quỷ hút máu rồi không, những tên tấn công các ngươi hôm nay là người của ai? Cảnh sát phát hiện được một số hắc đạo bị giết chết có phải là do hắn làm không?" Lý Cường có vô số vấn đề, liên tục đặt câu hỏi giống như đang thẩm vấn Chu Duẫn Văn.
"Tào Bằng không phải là quỷ hút máu, hắn uống máu của Vlad. Con người khi uống máu của Huyết tộc sẽ trở nên cực kỳ khát máu không cách nào khống chế được, Tào Bằng lúc đầu cũng không tin Dracula, hắn tìm một tên thủ hạ làm thí nghiệm, người kia sau khi biến thành quỷ hút máu cấp thấp liền giết liên tục mấy người nên mới khiến cảnh sát chú ý, sau đó Tào Bằng liền trở nên cẩn thận hơn. Cuối cùng Tào Bằng bệnh tình nguy kịch, lúc sắp chết mới tới cầu xin máu của Dracula, bây giờ cũng đã biến thành quỷ hút máu cấp thấp."
"Khó trách, lúc đầu xuất hiện rất nhiều người bị hút khô máu, về sau lại không tra được manh mối gì." Đây cũng chính là chân tướng những vụ mạng kỳ quái, cũng khởi đầu cho quyết tâm truy tìm quỷ hút máu của hắn. Tuy về sau các manh mối liên quan đến Tào Bằng đều bị đứt đoạn, nhưng mối quen biết với Thấm Nhã giúp hắn biết tới Y Nặc Mễ, cũng là từ khi theo Y Nặc Mễ và Thấm Nhã, mới có thể từ từ tiếp cận những việc không thể tưởng tượng nổi này.
"Vlad? Trời ạ, chẳng lẽ câu chuyện trong truyền thuyết không thật sự chỉ là truyền thuyết, hắn là người rất nổi tiếng được ghi chép lại Huyết tộc Vlad. T. Dracula!" Nếu như không biết được Y Nặc Mễ, liên tiếp chứng kiến nhiều điều mà truyền thuyết cổ xưa ghi chép lại, Thấm Nhã thật sự sẽ rất kinh ngạc khi biết được sự thật về truyền thuyết Dracula.
"Nhưng hắn vì sao lại đến đây, hơn nữa đêm nay tại sao phải tìm tôi?"
"Hừ, lại là hắn. Trong ghi chép của Huyết tộc có ghi lại Vlad ở thế kỳ XIII bị cuốn vào vào cuộc Thánh chiến của Thập tự quân và Huyết tộc, hắn trong cuộc Thánh chiến đó bị thương nặng, sau đó liền biến mất, người trong Huyết tộc không ai có thể tìm được tung tích của hắn. Nhưng mà chuyện hắn xuất hiện ở nơi này chắc chắn liên quan đến hai người, hai người các ngươi trên người có Huyết thống giao ước với hắn!" Đôi mắt Y Nặc Mễ đỏ tươi tỏa ra âm khí, nhìn chằm chằm vào Chu Duẫn Văn.
"Hắn tại sao tấn công Thấm Nhã? Hừ, chuyện này rất rõ ràng, ta phát hiện linh lực trên người hắn đã cực kỳ suy kiệt, đều là do các người làm cho hắn phát hiện Thánh Linh chi huyết trên người Thấm Nhã, hắn nhất định là nổi lòng tham muốn cướp đoạt."
GÀO, những tên này ai cũng ăn đồ ăn của nàng, Quỷ hút máu giận nhe răng ra, nắm lấy tay Thấm Nhã để lên miệng, gặm gặm, là của nàng!
Khí chất lãnh khốc của Chu Duẫn Văn vẫn không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Thánh Linh chi huyết tồn tại là do ngươi tới gần mới xuất hiện. Ta và Tiêu Quân nổi lên lòng tham bắt cóc bác sĩ Tịch để lấy máu làm cho hắn biết được sự tồn tại của Thánh Linh chi huyết đúng thực là lỗi của bọn ta. Nhưng mà, chuyện Thánh Linh chi huyết sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Vlad phát hiện thôi."
"Huyết thống của ta và Tiêu Quân... quả thật đến từ Huyết Minh với Vlad, trên thực tế Vlad xuất hiện ở nơi này cũng chính bởi vì chúng ta." Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua Chu Duẫn Văn nói chuyện của mình và Tiêu Quân với người khác, cũng là lần đầu tiên đem mọi chuyện nói từ đầu tới cuối.
"Tổ tiên Huyết tộc Tây Phương Cain kế thừa linh lực cường đại của Adam và Eva, có được sức mạnh to lớn và sự bất tử. Caintruyền linh huyết lại cho năm đứa con, truyền thừa đến đời thứ ba thì tổng cộng được 13 huyết mạch, đời sau thường gọi là Mười Ba Huyết Túc. Thế nhưng bọn hắn bởi vì thiên tính tham lam và hiếu chiến của Huyết tộc, cho nên phản bội lời giáo huấn của tổ tiên không ngừng gây chiến khắp nơi, con người cũng vì vậy mà bị cuốn theo trận chiến vì ham muốn cá nhân của Huyết tộc. Cuối cùng tổ tiên giận dữ, giáng một cơn hồng thủy xuống Nhân tộc và Huyết tộc, để gột rửa thế gian vẩn đục, đây chính là chiếc thuyền Noah cứu nạn trong truyền thuyết. Hồng thủy trôi qua, chỉ còn một số Nhân tộc sống sót, mà mười ba Huyết tộc thừa truyền đều bị thương từ đó về sau lâm vào hôn mê vô tận."
"Đám người trước khi hôn mê không muốn làm mất đi Huyết thống Huyết tộc, cho nên mới làm cho các truyền thừa hợp tác lại làm thành một gia tộc, Vlad. T. Dracula là một trong số truyền thừa của Mười ba huyết túc. Từ sau trận đại hồng thủy, Nhân tộc và Huyết tộc liền kết thù, Nhân tộc từ đó về sau liền coi Huyết tộc là ma quỷ, mấy ngàn năm nay Nhân tộc luôn phát động chiến tranh với Huyết tộc. Trong lịch sử Tây phương có ghi chép lạichín lần Thập tự quân đông chinh, bề ngoài là nói Thập tự quân muốn tiêu diệt dị đồ giáo, nhưng thực sự mục đính chính của Thập tự quân đông chinh chính là muốn tiêu diệt hết những Huyết tộc ở 'Thánh thành' Jerusalem mà tổ tiên từng ở. Cuộc chiến giữa Nhân loại và Huyết tộc đã kéo dài suốt nghìn năm."
"Cuộc đông chinh cuối cùng của Thập tự quân kết thúc ở đầu thế kỷ XIII, đây là cuộc chiến tranh thảm khốc nhất, với tư cách của Vlad lúc đó đã được Huyết tộc đề cửlàm thủ lĩnh, được gọi là 'Bá tước'. Hắn cực kỳ tàn nhãn làm cho cả một vùng lớn của Nhân tộc nhiễm ôn dịch, nhưng kết quả cuối cùng hắn đã bị kiếm của Thánh Kỵ Sĩ đâm trọng thương. Sau cùng toàn quân của Nhân tộc hầu như bị diệt, Vlad thì bị trọng thương. Từ đó hắn chạy tới đại lụcphương Tây tìm kiếm phương pháp phục hồi sức mạnh, cho tới khi hắn cảm giác được đại lụcphương Đông có một phương pháp có thể trị thương, vì thế hắn đã đếnphươngĐông."
"Đây cũng chính lànguyên nhânmà điển tịch phương Tây ghi lại về bá tước Vlad. T. Dracula --- 'sinh ra' ở thế kỳ thứ 14 và đồng thời cũng 'chết' ở thế kỷ 14, bởi vì từ sau thời gian đó hắn không còn xuất hiện ở Tây Phương nữa. Về nguyên nhân hắn từ lúc đó mất tích, thì liên quan đến ta và Tiêu Quân. . ."
"Liên quan tới cô. . ." Cả người Lý Cường giống như bị chôn trên ghế sô pha, mười ngón tay nắm chặt lấy tóc của mình, giống như đang rơi vào giữa trận ký ức đau thương. "Hai cô tột cùng là ai! Cô cùng cô ây. . . Tại sao lại đến đây. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì tôi cảm thấy được mọi chuyện điều liên quan đến tôi, nhưng lại không có cách nào nhớ được."
Chu Duẫn Văn lạnh lùng nhìn thẳng Lý Cường, nhìn ra được không có nhiều cảm xúc, thế nhưng mà lời nàng nói lưu lại mối hận xưa: "Chuyện này đúng thực cùng ngươi có quan hệ, không nghĩ ngươi có thể cảm giác được, đúng là số mệnh. Tứ hoàng thúc, đã lâu không gặp."
"Tứ hoàng thúc, vậy chẳng lẽ anh ấy là --- " Thấm Nhã biết mình "gặp được" ai có lẽ cũng không giật mình.
"Đúng vậy, kiếp trước của hắn chính là Hoàng đế Vĩnh Lạc của đại minh, Chu Lệ." Chu Duẫn Văn nói lý lịch của Lý Cường, nhưng ánh mắt của nàng không ở trên người Lý Cường, không có loại thù hận gặp phải kẻ thù cũ, mà giống như đang trầm tư hồi tưởng: "Giữa mùa hè năm ấy, ta lần đầu tiên gặp được Tứ hoàng thúc mà mọi người đều khen ngợi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ... Tiêu Quân. Nàng lúc đó đang mặc một bộ y phục màu đỏ, trong ánh đèn phồn hoa của đại điện, khiêu vũ. . ."