NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU




Huyết tộc trời sinh luôn yêu thích cô độc, mà một khi họ đã tập trung lại cũng tất nhiên là vì lợi ích, chỉ có tìm lợi kiếm danh mới có thể khiến cho họ về cùng phe với nhau mà thôi, mà việc này thường thường đều sẽ dẫn đến tai họa. Bởi vậy các tổ tiên vì lợi ích của huyết tộc đều đặt ra quy định với hậu đại, trở thành luật bất thành văn, nhận định rằng khi huyết tộc tụ tập là việc không chính đáng, làm cho các Huyết tộc khác khinh thường.
Toàn thân Y Nặc Mễ phủ đầy sát ý, hơn nữa vừa lạnh lùng vừa cường ngạnh, đã không còn là tiểu ác ma chưa trải sự đời, mà ba phần giống như một ác quỷ điên cuồng. Tiếng la ó khóc thét của quỷ hút máu bị giam cầm dưới lâu đài vang lên khắp nơi, Y Nặc Mễ giống như một ác ma báo thù muốn nhấc tay đem tất cả sinh linh đều tàn sát khiến những quỷ hút máu cấp thấp dưới trướng Dracula đều sợ đến muốn chạy trốn thật nhanh.
Đến những kẻ cao cấp hơn cũng không dám dùng mạng mạo hiểm, Y Nặc Mễ dấy lên dục vọng giết chóc, vung tay lên, cửa đá nặng nề ở đại điện tế tự ầm ầm mở ra. Dracula ngồi trên cái ghế khắc hình đầu lâu và con dơi đen tối, cười, trong cái không gian trống trải không ngừng vang lên tiếng nói: "Trốn thoát được cũng là nhờ ngươi may mắn, bây giờ còn dám tự tìm tới cửa? Y điện hạ, ta nể ngươi là hậu duệ của Hoàng Đế đại thần, chỉ cần người giao Thánh Linh cho ta, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."
"Ngươi đi chết!" Y Nặc Mễ ngược lại không khách khí đáp lại, tụ ma lực lại đánh ra một chưởng, một quả cầu màu đen từ lòng bàn tay nàng về phía Dracula.
Dracula bay lên, quả cầu màu đen đem cái ghế sau lưng hắn đánh vỡ nát.
Y Nặc Mễ điên cuồng đánh ra ma pháp, ma lực cường đại đến dọa người, con ngươi đỏ răng nanh nhọn hoắt hoàn toàn lộ ra, một tay nắm chặt 'Tam xoa kích' , một tay đánh một chưởng thật mạnh. Chỉ một chốc cái đại điện tối đen đã bị nàng đánh thủng từng mảnh, đất đá vỡ nát giống như mưa liên tục rớt xuống.
Dracula tứ phía né tránh đòn tấn công, Y Nặc Mễ liên tục công kích làm cho hắn không có cơ hội phản kích. Không hổ là truyền nhân của viễn cổ thủy tổ dòng chính, tiềm năm ma lực ngàn năm qua hắn thấy không ít, Y Nặc Mễ trong mắt hắn cũng chỉ là một tên nhóc ngây thơ miệng còn hôi sữa mà thôi, nhưng không ngờ lại có bản lĩnh đến như vậy. Sắc mặt Dracula ngày càng dữ tợn, các cơ trên mặt và ánh mắt hung ác không ngừng chuyển động.
Y Nặc Mễ từ nhỏ được Orange bảo vệ mà nuôi lớn, trước kia hầu như không có cùng Huyết tộc khác giao thủ, kinh nghiệm thực chiến dĩ nhiên là không bằng Dracula. Nhưng nàng rất thông minh, biết rõ Dracula liên tục né tránh là để tiêu hao ma lực của nàng. Thấy Dracula giở trò câu giờ không thèm đánh trả, tiểu quỷ hút máu nở một nụ cười lạnh, một kích đánh lên một cái cột ở đại điện, ngay lúc Dracula nghĩ rằng nàng sẽ lại tiếp tục đánh thêm một chưởng, thì rất nhanh nhảy lên mái nhà, Y Nặc Mễ giống như một cơn gió xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, 'Tam xoa kích' nhắm ngay đỉnh đầu bổ xuống ----
"Ahhhhh!" Dracula huy động Chày Kim Cương để đỡ lấy đòn tấn công của Y Nặc Mễ, thế giới đột nhiên giống như không có âm thanh, im lặng chống đỡ, hai người đều đang cắn răng dùng sức.
Ngoại hình của Y Nặc Mễ khách quan nhìn thì đều bị cái thân hình to lớn của Dracula áp đảo, cánh tay mảnh khảnh giữ chặt 'Tam xoa kích', nàng kêu lên một tiếng làm cho ma khí tản ra xung quanh ----
Dracula không chịu nổi chấn động lớn như vậy, liền bị đánh bay thẳng ra, mái nhà bị đánh trúng vỡ thành mấy khối, sau đó liền lập tức sụp xuống. Tuy hắn đã thu hồi được trái tim của mình, nhưng ma lực vẫn chưa hoàn toàn dung hợp được, thiếu Thánh linh chi huyết điều trị, hắn căn bản không thể làm cho thân thể bị tàn phá nặng nề một lần nữa hồi sinh. Dracula phun ra một ngụm máu đen, giận dữ đánh nát tản đá nằm kế bên: "Đáng chết!"
"Ngươi đúng nên chết." Trong lòng Y Nặc Mễ tràn ngập thù hận, "Ngươi chết cũng không đổi được Orange của ta sống lại! Ta muốn ngươi chết! A ----"
"Ha ha ----" Dracula cười như điên, "Muốn ta chết? Không nói sức của ngươi căn bản cũng không giết được ta, huống chi hôm nay ai sống ai chết ở đây cũng chỉ có thể do ta quyết định. Không uổng ta hao hết tâm tư, Hoàng đế huyết, cuối cùng cũng chết tại trận máu ma pháp của ta ha ha ha ----"
=========
Trên mặt Chu Duẫn Văn toàn là máu tươi, tuy vậy sắc mặt của nàng vẫn lạnh lùng giống như chưa có chuyện gì xảy ra với mình. Nàng dùng toàn lực tiến lên, khí tức của Tiêu Quân ngày càng yếu, cái này không phải là kết cục mà nàng muốn, có lẽ, có lẽ năm trăm năm trước nàng thật sự đã sai rồi. Nếu như có thể để cho nàng chọn lại một lần nữa. . .
Chu Duẫn Văn cả đời không khuất phục, không hối hận với những chuyện mình đã làm, cho dù đã sai khi tin tưởng Dracula cái gọi là có thể có được thế gian, còn cái quyết sách sai lầm làm mất đi toàn bộ đế quốc, và cả để đạt được Tiêu Quân hận thù mình cả đời, nàng chưa bao giờ hối hận, nàng làm một chuyện, nàng chấp nhận.
Nhưng tới lúc này, ánh mắt Chu Duẫn Văn tối lại, nàng nguyện ý cúi đầu. Để hắn làm cho Tiêu Quân đâu đớn như vậy, nàng thà sớm năm trăm năm trước đem lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực mình, tạo lại một đoạn lịch sử không nên xảy ra, đi đến một cái kết cục không nên tồn tại, thuộc về "cháu trai" của Thái tổ, vương triều Chu Duẫn Văn.
"Tiêu Quân ngươi hãy quên đi Tứ thúc, chỉ cần ngươi yêu trẫm, ta cái gì cũng có thể cho người. . ."
"Ta hận ngươi. . .Ta cả đời đều hận ngươi. . ."
Tòa thành xa xa bỗng nhiên sụp đổ, tiếng động dữ dội vang lên trong thung lũng, làm cho những tiếng sấm sét trên trời càng trở nên nguy hiểm. Chu Duẫn Văn xiết chặt nắm đấm. Y điện hạ ----
=========
Thấm Nhã tại trong mảnh hổn độn không biết đã đi bao lâu, bóng tối, mất phương hướng, không biết đang ở nơi đâu, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ nổi điên. Thế nhưng Thấm Nhã vẫn còn bình tĩnh, cô không sợ bóng đêm mù mịt, cô đang tìm người mình yêu, Tiểu Mễ cần cô. Một cô gái tưởng chừng yếu đuối, nhưng khi đối mặt với khó khăn, thì có thể trở nên kiên cường không thể tin nổi.
Nắm chặt lấy 'Nặc mễ chi răng' mà Y Nặc Mễ tự tay đeo cho cô, trong lòng liên tục gọi tên nàng nhưng vẫn không thấy gì, Thấm Nhã liền quyết tâm nhắm chặt mắt lại chỉ dựa theo trực giác mà đi tới. Cho đến khi đường dưới chân ngày càng dễ đi, cô mới mở mắt ra vui mừng khi cuối cùng cũng tìm được người mình yêu.
"Tiểu Mễ. . ." Vui mừng trong lòng còn chưa kịp phát ra, sắc mặt liền biến: "Tiểu Mễ!"
Thế nhưng không kịp nữa rồi, Dracula cười lạnh, cầm ra một cái bình bạc chứa máu trong nhỏ vào cái hình thập tự trên thân Chày Kim Cương, niệm niệm chú ngữ: "Máu của kẻ thù, kính hiến tổ tiên. . . dùng máu tươi của hắn ban thưởng ta diệt kẻ thù vĩnh viễn không sống nữa, a!"
Chày Kim Cương theo pháp chú biến thành một màu đỏ yêu dị, bắn ra một cái tia sang đỏ như máu đem Y Nặc Mễ nhốt bên trong.
"Gào! NGAO ~" Y Nặc Mễ giống như một con thú hoang trúng bẫy của thợ săn, ở trong cái lưới kịch liệt dãy dụa, đau đớn tột cùng điên cuồng gào rú, cuối cùng bị vô số Huyết quang xuyên qua ----
"Không! Tiểu Mễ!" Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, nhưng Thấm Nhã lại cảm thấy như một năm dài, trơ mắt nhìn Y Nặc Mễ, trái tim cô vỡ nát.
Thấm Nhã cắn chặt răng, thân thể yếu đuối không biết lấy đâu ra sức mạnh lại đột nhiên bộc phát, cô dùng tốc độ nhanh nhất nắm chặt bàn tay dùng tất cả sức mạnh đập một phát vào gáy Dracula ----
Dracula không phòng bị, bị đánh ngã xuống, Thấm Nhã thuận thế đá một cái. Tuy không mảy may ảnh hưởng đến Dracula, nhưng cũng đã thành công làm cho hắn phân tâm.
"Tiểu Nhã Nhã, nguy hiểm!" Thấm Nhã xuất hiện khơi dậy tiềm năng của Y Nặc Mễ, dùng máu để hạ Huyết ngữ là huyết chú đáng sợ nhất, cho dù tổ tiên tái thế cũng chưa chắc có thể thoát khỏi, kết cục duy nhất, chỉ có thể ở trong trói buộc của Huyết chú mà đau khổ chết đi. Nhưng mà nàng không thể chết được, nàng phải cứu Thấm Nhã. . .
"NGAO ah ah ~ ah!" Y Nặc Mễ như kỳ tích gào lên tránh được sự kiềm hãm của Chày Kim Cương, dùng hết sức mạnh cuối cùng cầm lấy 'Tam xoa kích' đâm vào bụng Dracula.
Dracula bị trọng thương, phát ra ma lực cường đại làm cho tòa thành nổ tung. Tòa thành bị một tầng mây đen bao quanh, bởi vì ma lực cực mạnh làm nó nổ tung hơn phân nửa. Ánh mắt Y Nặc Mễ trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần dần rơi vào trạng thái hấp hối, nàng liếm liếm miệng, cố mở to mắt để nhìn người con gái xinh đẹp đang không ngừng hôn mình, nhìn ra xa xa bởi vì đại điện sụp đổ nên Tiêu Quân từ trên cột đá rơi xuống.
Y Nặc Mễ nở một nụ cười thỏa mãn, nụ hôn của Tiểu Nhã Nhã, rất ngọt. Nàng giơ tay lên, dùng điểm linh lực cuối cùng, tạo ra một cái pháp trận, sau đó chìm vào bóng tối.
=========
Thấm Nhã không biết cô như thế nào lại trở về trang viên của Y Nặc Mễ, cô chỉ biết trái tim của cô tan nát, bể vụn. Cô là một người mạnh mẽ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện không vì bất cứ chuyện gì mà khóc, nhưng lúc này nước mắt của cô không thể khống chế được. Ai chưa từng thật sự trải qua cơn đau tê tâm liệt phế, sẽ không thể hiểu được sự đau đớn của cô.
Chính là, thân thể Y Nặc Mễ đã biến mờ, cho dù Quỷ hút máu đang nằm dưới ánh trăng, nhưng cũng đã không còn cái bóng. Đôi con ngươi luôn đỏ tươi đầy sức sống như hồng bảo thạch giờ đây biến thành màu xám trắng, không còn cái vẻ dương dương tự đắc, không còn cái thần thái nhắc tới đồ ăn liền lóe sáng.
Giống như đã không còn tia sinh khí, giống như nàng đã. . .
"Tiểu Mễ. . .Y Nặc Mễ! Không được, không được. . ." Thấm Nhã ôm chặt Y Nặc Mễ trong ngực.
"Tiểu Nhã Nhã đừng khóc NGAO ~" Y Nặc Mễ liếm liếm nước mắt trên mặt Thấm Nhã.
"Tôi sao có thể không khóc. Thối Mễ, ngươi dám không nghe lời của tôi! Em lập tức khỏe lại cho tôi." Tịch nữ vương lạnh lùng lên tiếng dạy người, đáng tiếc cái nức nở nghẹn ngào lại bán đứng cô.
Y Nặc Mễ khẽ cười, đem chóp mũi vùi vào trước ngực Thấm Nhã tham lam ngửi ngửi lấy mùi hương trên người cô. Huyết tốc có được tính mạng vĩnh hằng, thế nhưng nàng trước kia cũng không biết đến vĩnh hằng, không hiểu được vĩnh hằng. Nhưng giờ đây nàng đã hiểu được, đến lúc gần mất đi cái gọi là vĩnh hằng nàng lại hiểu được, nàng muốn mãi mãi chỉ có thế, nàng nguyện ý mãi mãi cùng người con gái này ở cùng một chỗ, nguyện ý chỉ hít thở không khí có hương vị của Thấm Nhã, nàng nguyện ý mãi luôn nhận được cái ôm chặt này.
"Tiểu Nhã Nhã, ta yêu chị. Chị đừng khóc, ta và chị sẽ mãi bên nhau, cho dù là hiện tại hay là mãi mãi. . ." Y Nặc Mễ cười lộ răng mèo.
Đều là tà khí, nụ cười đắc ý của tiểu ác ma, Thấm Nhã nhìn chỉ cảm giác được mình đau đến không thể thở nổi. Cô càng gắt gao ôm lấy Y Nặc Mễ, bởi vì Y Nặc Mễ càng ngày càng trong suốt, giống như, giống như chỉ cần cô buông tay, nàng sẽ liền biến mất trước mặt cô.
"Tiểu Mễ. . .em không thể. . . em là quỷ hút máu bất tử a." Nếu như không tìm được cô, có lẽ sẽ không có chuyện gì phát sinh rồi. Quản cái quái gì Dracula muốn hủy diệt thế giới, hoặc là Tịch Thấm Nhã cô không hiểu gì mà chết, tối thiểu, Y Nặc Mễ vẫn là Y Nặc Mễ, mãi luôn làm một quỷ hút máu tiêu diêu tự tại. Nàng có thể vi phạm hết tất cả đạo đức của thế giới này, dù người tốt hay xấu cũng không tốt với ai.
Y Nặc Mễ giống như hiểu được suy nghĩ của Thấm Nhã, lắc đầu cười, âm thanh bình thản êm ái mà nhu tình trước nay chưa có: "Thấm Nhã ~ chết đối với Huyết tộc mà nói, không phải là chuyện đau khổ. Nếu không có chị bên cạnh, ta không thể tượng tượng được cuộc sống sẽ ra sao, chịu đựng sự cô tịch vĩnh hằng, không có yêu hận vui buồn, cuộc sống như vậy, sẽ đau khổ đến cỡ nào. Nếu như cho ta một lần nữa lựa chọn, ta chọn dùng sự bất tử đổi lấy trong biển người gặp được chị. Cho dù chỉ một thời gian ngắn, nhưng đối với ta, chính là vĩnh hằng. Của ta vĩnh hằng."
"Chị không phải lo lắng sao? Lo lắng tánh mạng con người ngắn ngủi, rồi ta cuối cùng sẽ quên chị. Mà lúc này mạng của ta ngắn hơn chị, chị có thể hảo hảo sống tiếp, qua cả đời. . ." Khí tức Y Nặc Mễ càng ngày càng yếu, thậm chí tiếng nói cũng mơ hồ, nàng giống như không thì cái chết của mình mà bi thương, ngược lại mỉm cười: "Tiểu Nhã Nhã xinh đẹp, lại có thể. . . không cần biến thành huyết tộc cũng chính là một người lợi hại nhất."
"Không. . . Tiểu Mễ, tôi với em cùng nhau. Em không phải nói tôi là của một mình em ư? Em khỏe lại. . . Em không biết em đối với tôi có ý nghĩa thế nào sao. Sinh mạng con người ngắn ngủi, không có dài lâu như Huyết tộc, cả đời chỉ có thể gặp được một Y Nặc Mễ, tôi không cho em rời đi." Thấm Nhã nhẹ hôn Y Nặc Mễ, nước mắt mằn mặn thấm vào trong nụ hôn của hai người, nhưng lại không thể cứu được sinh mạng sắp mất.
"Dracula bị thương, ta đã dùng linh lực cuối cùng phong bế tòa thành, Tiểu Nhã Nhã đừng sợ, hắn trong vòng trăm năm không thể ra được, ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại chị, NGAO. . . vì chị là đồ ăn của ta, ta yêu chị, tuy chị cho tới giờ vẫn chưa nói, nhưng ta biết, Tiểu Nhã Nhã chị yêu ta." Ngữ khí vẫn mãi như vậy, mỗ quỷ hút máu tự đại dương dương đắc ý, ngữ khí thối rắm. Chỉ là cái hình ảnh đôi cánh sức sống mười phần vỗ vỗ, cười lộ răng mèo đã không còn.
Thấm Nhã vừa khóc, lại bị chọc cho cười, ôn nhu vuốt ve đầu Y Nặc Mễ, dịu dàng bên tai nàng nói: "Tôi yêu em. Tôi đương nhiên yêu em. Y Nặc Mễ, tôi yêu em ~"
Y Nặc Mễ cười rộ lên, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Thấm Nhã ngược lại không có phê tâm phế liệt khóc lên, chỉ có ôn nhu và bình tĩnh. Cô dựa bên người Y Nặc Mễ, nhẹ nhàng vỗ về nàng, giống như Y Nặc Mễ chỉ đang ngủ say. Số mạng của Y Nặc Mễ, tổ tiên đại thần đã sắp xếp tất cả. Nếu như nói vậy, Tiểu Mễ đơn độc trên thế giới, trong năm tháng dài đằng đẵng gặp được cô cũng không phải là ngẫu nhiên. Đây đều là vận mệnh, để cho cái Thánh linh chi huyết làm cho Huyết tộc điên cuồng ở trên người cô, đây cũng là vận mệnh, để cho cô xuất hiện trong cuộc sống vĩnh hằng của Tiểu Mễ, đây đều là vận mệnh, chính là vì để cô làm chuyện này ----
Thấm Nhã mở tủ ra cầm lấy một con dao nhỏ, cô là bác sĩ, cô là một trong số ít bác sĩ thiên tài trên thế giới, bởi thế cô biết, dùng sức như thế nào để đạt tới hiểu quả tốt nhất. Thấm Nhã đưa tay đến bên môi Y Nặc Mễ, chậm rãi lấy dao kéo một đường. . .

Bình luận

Truyện đang đọc