"Như chị thấy đó ~" Y Nặc Mễ lười biếng trả lời, thật muốn nói cho mỹ nữ biết "Không 'lương' thì miễn làm", đáng tiếc mỹ nữ chỉ nhìn chằm chằm nàng ý muốn nàng nói tiếp.
"Nhân tộc không bị tiêu diệt. Tổ tiên luôn là người trí tuệ siêu phàm, làm sao có thể xem trọng bên này vứt bỏ bên kia được chứ? Cho dù không được ban cho linh lực và cuộc sống vĩnh hằng nhưng Nhân tộc không phải vì vậy mà không thể chiến thắng."
"Cũng giống như trong sách sử ghi lại, 'Viêm Đế' sau ba lần thua rồi sau cùng cũng phải quy thuận với Hoàng Đế, hai người bọn họ liên thủ 'Thống nhất' dân tộc Hoa Hạ, bất quá đây cũng chỉ là ghi chép của Nhân tộc. Trên thực tế, Hoàng Đế và Viêm Đế với tư cách là người đi trước đã đứng ra hòa giải những phân tranh do thế hệ sau của bọn họ tạo nên. Bọn hắn để lại tất cả năng lực của mình cho những người kế thừa, những người được kế thừa đều không phân chia cao thấp hay ưu khuyết. Hai vị Viêm - Hoàng đế cũng không có ưu ái hay bạt đãi bất cứ người thừa kế nào, tổ tiên đem năng lực cường đại cho Huyết tộc, đồng thời ban ánh trăng và bóng đêm cho bọn hắn. Nhân tộc mặc dù không có linh lực và khả năng bất tử thế nhưng ban cho bọn hắn năng lực sinh sản mạnh mẽ để cho giống nòi luôn luôn trường thịnh. Hai vị Viêm - Hoàng đế cũng dạy cho Nhân tộc cách trồng trọt, chữa bệnh, văn minh, cũng đem ánh mặt trời và ban ngày cho bọn hắn."
"Thế nhưng từ thời xa xưa, nhân loại phải tốn đến hàng ngàn năm mới có được như ngày hôm nay. Huyết tộc lại có hết thảy những năng lực đó nhưng vì sao Huyết tộc lại mai danh ẩn tích?" Nếu như nói từ xa xưa Huyết tộc đã có cùng với con người nhưng vì sao với năng lực như thế không tự tạo lập cho mình một nền văn minh riêng?
Y Nặc Mễ xùy cười, nụ cười tuy rất tà khí nhưng có thể cảm nhận được sự trí tuệ tinh thông bên trong, chỉ có lúc này nàng mới biểu lộ ra được cái khí chất đáng có của huyết thống cao quý và trí tuệ cao siêu - Huyết tộc, "Tạo lập văn minh cũng không phải là hoàn toàn loại bỏ những người khác rồi chỉ dựa vào một hai bộ óc siêu việt là có thể tạo ra. Ta đã nói rồi, sự tham gia của Huyết tộc đến nền văn minh của các ngươi nhiều đến các ngươi không tưởng. Nếu như văn mình không phải cùng nhau sáng lập thì làm sao có thể nhanh chóng đạt được đến trình độ bây giờ?"
"Hơn nữa Nhân tộc cũng có trí tuệ cao và bản tính không khuất phục với tự nhiên, có can đảm và tinh thần sáng tạo không ngừng. Tập thể cùng nhau phát triển, ý chí và sự sáng tạo theo suốt ngàn năm không đổi nên mới có được một nền văn minh cao. Nếu so sánh, Huyết tộc trời sinh ngạo mạn, không thích sống tập thể, thậm chí bản năng cũng chỉ muốn sống đơn độc. Cho nên không thể tự tạo ra được chỉ có thể tham gia vào nền văn minh của Nhân tộc. Tổ tiên luôn luôn công bằng, tuy ban cho Huyết tộc năng lực nhưng đồng thời cũng ban cho sự cô độc vĩnh hằng. Nhân tộc có thiên định vận mệnh thì Huyết tộc cũng thế."
Giờ phút này Y Nặc Mễ như một triết nhân sâu sắc, một loại thái độ lạnh nhạt nhưng cao ngạo, mà loại mị lực cực độ làm cho ai cũng phải mê muội.
Thấm Nhã không thể phủ nhận là cô bị hấp dẫn. Như trong truyền thuyết có ghi Quỷ hút máu có mị lực kinh người, một loại khí chất thần bí cao quý làm cho người khác không kìm lòng được mà rơi vào. Nhìn khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, có lẽ đây chính là sự thật. Những lần trước thấy, nàng đều chọn lúc thấy nguy còn đổ dầu thêm lửa mà xuất hiện, làm cho người ta vừa tức vừa không biết phải làm sao, nhưng nàng giờ đây toát lên một vẽ trầm tĩnh, khí chất cao ngạo lại để người ta có chút ưu thương vì nàng.
Y Nặc Mễ thừa dịp Thấm Nhã còn đang trầm tư suy nghĩ liền nhanh như cắt quấn đến bên người của cô, rồi đem cô kéo vào trong ngực ôm lấy. Âm thanh càng nhỏ càng mị hoặc, hơi thở tà ác nhàn nhạt hiện lên, khóe môi xuất hiện một nụ cười tà làm cho nàng càng thêm ma mị: "Ta bắt được chị rồi nha ~"
Tuy nàng đồng ý không dùng bạo lực nhưng cũng không nói không được đánh lén nha. "Chị đúng là độc nhất vô nhị mà ~ ta sao có thể bỏ qua cho máu của chị được chứ, chị yên tâm ta sẽ rất nhẹ nhàng. . . "
Liếm liếm, cổ thơm quá, xương quai xanh thơm quá, xuống, xuống. . .
"Bốp ~ ~"
"NGAO ~ Sao chị lại đánh ta!?" Gương mặt trắng nõn của Y Nặc Mễ lại một lần nữa in hình năm ngón tay. Nàng ai oán che mặt. Tuy đã qua sự "giáo huấn" của Orange là ăn tát sẽ không có gì nguy hiểm nhưng mà nàng vẫn là bị hù sợ nha, NGAO ~
"Ai kêu cô liếm tôi." Thấm Nhã cực lực khống chế cảm xúc của mình, cố gắng hồi phục nhịp tim gia tốc để cho khuôn mặt mình không bị đỏ lên. Cô thật quá chủ quan rồi, biết rõ cái tên Quỷ hút máu này một bụng xấu xa, tới gần mình không những muốn hút máu mà còn làm những hành động càn rỡ, dùng cái bầu không khí mị hoặc để làm nhiễu loạn tâm tình của mình.
"Ta muốn ăn chị ah, nhưng chị không chịu cho ta cắn, đã thế liếm một tý cũng không cho!" Y Nặc Mễ là "Ăn ngay nói thật".
Thế nhưng vào tai của Thấm Nhã lại làm một trận mặt đỏ tim đập. Uh, là do đầu óc của cô không thuần khiết, chứ thật sự tên ác ma Y Nặc Mễ kia thật sự là muốn "ăn" cô, xấu hổ cái gì chứ. Tịch nữ vương thẹn quá thành giận, tính tình nổi lên, khuôn mặt đỏ ửng dần bị sự ngạo kiều chiếm lĩnh, lạnh mặt đứng dậy đi tới phòng ngủ, vứt bỏ một câu không thể lãnh đạm hơn: "Tôi cần nghỉ ngơi, cô cứ tự nhiên."
Dù sao cô cũng không ngốc đến nỗi tin rằng có thể dễ dàng đuổi được cái tên Quỷ hút này ra khỏi nhà, cho nên dứt khoát ném nàng ta một ngóc muốn làm gì thì làm.
"Rầm" cửa phòng Thấm Nhã liền đóng sầm lại trước mũi Y Nặc Mễ.
Y Nặc Mễ sờ sờ cái mũi vừa đụng phải cánh cửa, khóe môi dẫn ra một nụ cười, tuy thoạt nhìn xấu xa nhưng cũng có một sự đơn thuần kỳ lạ. Chậc chậc, Tiểu Nhã Nhã đúng là một cô gái đáng yêu, nàng thích ~ hơn nữa cô là đồ ăn ngon nhất nàng gặp, nàng càng thích ~
========
Thấm Nhã đóng cửa nghỉ ngơi, Y Nặc Mễ đối với cô cũng rất kiên nhẫn, nàng cảm thấy hứng thú với cô cho nên việc hút máu của cô ngược lại không còn bức thiết -- người Huyết tộc rất có kiên nhẫn, trong người luôn có bản năng săn mồi, nếu quá trình săn càng vất vả thì khi hưởng thụ thành quả lại càng ngọt ngào.
Đối với Huyết tộc mà nói, sức mạnh kinh người cũng chỉ là yếu tố bên ngoài mà ai cũng có được. Ngoài ra, chỉ có những người có huyết thống cao cấp mới có thể kế thừa được linh lực cường đại, loại linh lực này giúp bọn họ dễ dàng di duyển ngao du không gian thời gian. Chỉ cần động linh lực thì cho dù cách xa ngàn dặm cũng xem như chớp mắt. Y Nặc Mễ vừa trở về nhà liền đụng phải Orange từ bên ngoài trở về, móng vuốt vấy bẩn, trên miệng còn ngậm một miếng vỏ cây lớn.
"Orange ngươi đổi khẩu vị chuyển qua ăn chay rồi hả, mà lại là vỏ cây? Eo ~ không là chuột thì là vỏ cây, khẩu vị của ngươi thật là quái." Quỷ hút máu liếm liếm môi, lấy nước cà chua đổ vào cái ly rượu vang. Tựa vào quầy bar, biểu tình tà ác cùng với bộ trường bào cộng thêm cái ly đựng dung dịch màu đỏ lắc lư trong tay, quả thật giống bộ dạng Quỷ hút máu mà trong phim hay miêu tả.
Hình tượng và khí chất như vậy mới giống một Quý tộc huyết thống cao quý, ngoại trừ dấu in năm ngón tay trên khuôn mặt trắng nõn kia. Orange nhả cái vỏ cây ra, nhảy lên quày bar liếm liếm cái má của Y Nặc Mễ, "Ngươi lại bị đánh sao? Lại không ăn được?" Người này không thể làm cho mèo ta bớt lo mà.
"NGAO ~ đêm nay ăn rồi!" Quỷ hút máu cười tà, giống như được ăn là một chuyện trọng đại.
"Ngươi đem cô gái kia ăn hết!" Ah, không tệ nha, tiểu quỷ trưởng thành rồi.
"Được chiêu đãi."
"Cô ta lấy gì chiêu đãi ngươi?" Ai mà có thể thần thông quảng đại có thể lấy máu mà "Chiêu đãi" quỷ hút máu đây.
"Đồ đông lạnh."
"..." Im lặng.
Y Nặc Mễ lúc này mới chú ý tới cái vỏ cây Orange quẳng một bên kia, khuôn mặt lập tức nghiêm túc: "Có mùi của Huyết tộc khác."
Quỷ hút máu đối với sự xuất hiện của Huyết tộc khác trong lãnh thổ của mình luôn cảnh giác.
"Uh. Từ lần trước ta đã bắt đầu để ý, chỗ này hình như xuất hiện Huyết tộc khác. Không biết chỉ là quá cảnh hay là muốn cùng tồn tại."
Không nghĩ tới Y Nặc Mễ cầm lấy vỏ hửi hửi xong liền một bộ dạng không hứng thú, "Huyết tộc Tây Phương, không đụng chạm đến ta là được, không đếm xỉa đến hắn." Liền thuận tay quăng vào thùng rác.
Orange bất đắc dĩ nhìn chủ nhân của mình. Tên Quỷ hút máu này thật sự làm Orange sốt ruột đến chết mà.
Chủ nhân của nó nhanh chóng lảng đến chuyện khác, Y Nặc Mễ vuốt vuốt nhéo nhéo người Orange: "Ta nói với ngươi, người kia thật sự rất thơm ~"
"Ăn luôn cô ta đi."
"Nhưng mà chị ấy không bị ta khống chế, hơn nữa cũng không sợ ta, hôm nay còn cùng ta nói chuyện phiếm, nói chuyện xưa của tổ tiên chúng ta." Tuy cuối cùng vẫn là bị thưởng một bạt tay nhưng Quỷ hút máu này hiển nhiên quên mất, hưng phấn không thôi.
Có người nói chuyện phiếm liền vui đến vây sao? Tính cách của chủ nhân nó rất rõ ràng, là cực kỳ kiêu ngạo, mấy trăm năm qua có rất nhiều người tiếp cận hai người nhưng trong đó cũng không có ai biết được thân phận thật sự của cả hai. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy chủ nhân đối với ai có hứng thú. Hiện tại vì một Nhân tộc bình thường mà cảm thấy hứng thú, chả lẽ là do cô đơn quá lâu? Orange nheo mắt mèo: "Còn nói chuyện phiếm, ngươi là có ý định gì khác phải không?"
"Ý định? Không có ah ---" lời chưa kịp nói xong liền dừng lại, Orange chỉ là vô tâm hỏi không ngờ lại khơi lên một cái ý tưởng trong đầu Y Nặc Mễ: "Ah ~ Orange, ta và ngươi cùng đi tìm nàng nào, như vậy về sau không lo không có đồ ăn ngon nữa!"
Thật sự không có đồ ăn ngon thì có thể dùng chị ấy làm đồ ăn mà ~ dù sao máu trên người Nhã Nhã là loại máu tốt nhất thế giới. Con ngươi màu đỏ của Tiểu quỷ hút máu lóe lên, trong đầu đầy những chủ ý xấu xa.
"Này, uy, đừng có mà nhanh tự quyết như vậy chứ ahhh meow ~ còn những tên thuộc huyết tộc khác này, meow~, ngươi nên giải quyết vấn đề này trước ah!" Orange vừa đuổi theo Y Nặc Mễ vừa meo meo nói, đáng tiếc Quỷ hút máu không thèm quan tâm, một mạch không ngừng chạy đến nơi để thực hiện kế hoạch.
Tại góc tối trên cái một nhánh cây đại thụ phía sau biệt thự của Y Nặc Mễ có hai cô gái mặc áo đen đang đứng ở đó. Một trong hai người tóc dài đến mắt cá chân, tóc theo gió và ánh trăng mà lay động, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi một màu đỏ tươi, yêu mị như thế, khí tức hắc ám như thế --- người của Huyết tộc khác.
Ả ta cười lạnh một tiếng: "Đã thấy chứ, chính là nàng ta. Đây là mảnh đất của huyết thống Huyết tộc tôn quý nhất, ta muốn ngươi thắng nàng. Chỉ cần thắng nàng, ta có thể làm cho những Huyết tộc của mọi nơi khác phải thần phục dưới chân ta. Ngươi có thể làm được đúng không, cho dù là dùng đến mạng của ngươi."
Cô gái còn lại ngầm hạ mắt, khuôn mặt lạnh băng, trên người đầy sát khí. Ả không nói gì, con ngươi đỏ như máu nheo lại.