NUÔI TRONG NHÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU

Hý hý, còn 3 cái Phiên ngoại nữa là mị edit xong truyện này rồi đó mọi người, mừng quá mừng quá. 
Truyện có 89 chương, mị edit tới chương 86 r :v
Xin lỗi nói ko rõ để mọi ng hiểu lầm. Truyện sẽ được up đều theo lịch 4ngày/ chuong
=======
Dù là các truyện thần thoại được lưu truyền từ xưa đến nay của Trung Quốc, hay là trong các thần thoại tính ngưỡng của Phương Tây đều có rất nhiều thần linh có khả năng biến hóa. Ví dụ trong Thần thoại Hy Lạp các chư thần đều có hình thái là con người, nhưng đến khi bọn họ bộc lộ thần lực lại có hơn phân nửa biến thành hình thái khác. Rồi trong thần thoại phương tây có một câu chuyện được người ta lưu truyền là Thần Zeus biến thân thành một con trâu đực vàng cường tráng đi dụ dỗ công chúa Europa xinh đẹp, cuối cùng sinh sôi nảy nở trở thành tổ tiên người Châu Âu.
Lại ví dụ trong thần thoại Trung Quốc ghi lại, Long sinh cửu tử (9 đứa con của rồng) đều không giống nhau (không con nào giống con nào), còn có dòng dõi tổ tiên Thượng Tổ là thần tiên có hình dạng giống con người hoặc thần thú với hình dạng khác thường.
Y Nặc Mễ từng nói người thuộc Huyết tộc là một trong những loài truyền thừa hình thái nguyên thủy nhất của tổ tiên. Y Nặc Mễ mọc răng nanh, một cặp cánh nhỏ và dùng máu người mà sống, các đặc điểm này không khỏi làm người ta nhớ đến trong sách cổ có ghi chép lại một số ít tôn tử của Hoàng đế biến thành ngoại hình thần thú. Như "Tây Bắc có một loài thú, giống như hổ, lại có cánh có thể bay, giết người ăn thịt, biết nói tiếng người." vân... vân... Thần thoại Trung Quốc vốn luôn là truyền thuyết hư hư thật thật, sự thật của lịch sử và biến tấu luôn cùng tồn tại, những ghi chép này mặc dù không thể khảo chứng chính xác, nhưng theo dấu vết để lại cũng có chút tương đồng.
Huyết tộc là loài cổ xưa nhất, luôn bảo trì được huyết thống thuần túy nhất, có được huyết mạch của đế vương thượng cổ truyền thừa, cả phương đông và phương tây đều tương tự. Sức mạnh của bọn họ, thói quen và khí chất quý tộc kiêu ngạo được được trực tiếp truyền thừa từ tổ tiên.
Đối mặt với cái lĩnh vực cực kỳ thần bí này, Thấm Nhã chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ mất ăn mất ngủ. Cái này không chỉ với tư cách là một nhà khoa học trời sinh tò mò, mà còn với tư cách một cô gái đối với chuyện liên quan đến người mình yêu đều quan tâm hết thảy, tình nguyện hiểu rõ hơn về người mình yêu.
Đương nhiên tất cả mọi việc đều được tiến hành trong cực độ bí mật. Chính thức có thể nghiên cứu chỉ có một mình Thấm Nhã, hoàn toàn không có người khác, thậm chí là hai trợ thủ Thấm Nhã tin cậy nhất cũng không thể tiếp xúc đến những đồ vật quan trọng. Tuy bọn họ đã biết Y Nặc Mễ hơn nữa cũng có tham gia nghiên cứu các hiện tượng sinh lý, nhưng chỉ là hiểu biết được các hiện tượng bên ngoài.
Thấm Nhã đến cùng cũng không thể dùng máy móc của loài người kiểm tra được trong máu Y Nặc Mễ vì sao có một luồng ma lực không tưởng, bởi vì các thiệt bị này lấy nền tảng theo các nguyên lý vật chất cơ bản mà con người phát hiện, căn cứ theo đó thiết kế ra các ra các loại dụng cụ hiệu suất cao để dễ dàng phát hiện, nhưng cũng không thể hoạt động hiệu suất cực hạn như tư duy của con người. Cho nên nói nền khoa học của chúng ta vẫn còn rất lạc hậu, chậm tiến.
Nhưng cũng nhờ có những cái máy móc lạnh băng này, Thấm Nhã vẫn có thể quan sát được những hiện tượng hết sức đáng kinh ngạc. Các tế bào huyết dịch của Quỷ hút máu có năng lực tái sinh và năng lực chuyển hóa cường đại, tốc độ trọng sinh và phân ly gấp trăm nghìn lần con người, hơn nữa vĩnh viễn không ngừng nghỉ, vĩnh viễn không tiêu vong. Cái này có lẽ là một trong những nguyên nhân Huyết tộc có sinh mệnh vĩnh hằng.
Thấm Nhã đem huyết dịch trân quý này trích ra một ít, đựng vào trong hộp đựng tế bào đông lạnh, cuối cùng đặt trong ngăn chứa nitrogen âm 200 độ. Xác nhận mật mã bảo mật và khóa chốt an toàn xong liền đi ra phòng thay đồ cách ly. Lúc đi ra thì đã thấy Y Nặc Mễ ở trước của bay tới bay lui.
Thấm Nhã đưa tay tóm chặt lấy cái cánh, đem tên "điểu nhân" kia kéo xuống, dắt tay nàng đi về phía văn phòng, một bên nhàn nhạt dặn dò: "Tôi không phải đã nói ở bên ngoài không được tùy tiện biến thân sao."
"Đi bộ rất mệt, NGAO, còn rất chậm nữa!" Y Nặc Mễ lẽ thẳng khí hùng nói. Vừa vào trong văn phòng đóng cửa lại, liền ôm lấy Thấm Nhã mê mẩn hôn hôn lên mặt của cô, đem mặt vùi vào giữa cổ cô: "Ta muốn chị, nóng lòng gặp chị nha. . ."
Đi bộ hai bước cũng tốn sức? Thật là không kiên nhẫn với quỷ lười này! Hết lần này đến lần khác cái tên ác ma bày ra vẻ mặt thơ ngây không biết gì, nữ vương đại nhân nhìn xong cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Thấm Nhã cũng ôm lấy Y Nặc Mễ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Được rồi, vậy em không cùng ngồi xe cùng với tôi, đi lên núi trước đi một tiếng sau tôi sẽ tới."
Quỷ hút máu hết sức khinh bỉ tất cả phương tiện giao thông của con người, tất cả loại nào đều bị đánh giá "Quá chậm, lại quá chật, đến cánh cũng không thể duỗi ra được" vân . . . vân. . .
"Hôm nay ta mang chị đi, rất nhanh à nha ~ đi nào!" Y Nặc Mễ đắc ý cười, đôi cánh nhỏ vỗ không ngừng.
"Vậy sao trước kia không dẫn tôi theo?" Tịch nữ vương lãnh đạm hỏi nhạt. Có thứ tốt sớm không tiến cống, tới giờ mới lấy ra, lãnh đạm chi tội không thể miễn.
"Gào, Huyết tộc không phải ai cũng có năng lực phi hành (bay) và dịch chuyển tức thời, đột phá không gian phải hao phí rất nhiều linh lực, mang theo nhiều đồ sẽ rất vất vả NGAO!"
Năng lực dịch chuyển tức thời giống như là tờ giấy trắng có hai điểm, lấy hai điểm đó hợp lại thành một điểm, dựa theo khái niệm không gian ba chiều chúng ta liền có một khoảng cách rất ngắn, và chỉ một khoảng cách ngắn đó có thể đem chúng ta từ nơi điểm đầu này đến nơi điểm đầu khác. Nhưng trong thời điểm đột phá không gian, giống như một tấm "giấy" bắt đầu "gấp" lại, như vậy hai điểm kia liền trùng hợp lại, khoảng cách bằng không. Loại gấp lại không gian này tương đối khó giải thích, hơn nữa cũng cần một lượng linh lực. (Đây có thể hiểu là lý thuyết của bước nhảy Alpha, nếu các bạn hông hiểu có thể lên GG seach, hoặc trong 1 tập phim nào đó của Doreamon cũng đã có giải thích =)) )
Bất quá trời sinh Quỷ hút máu xảo trá ngoại trừ nói xạo càng hiểu được vì mình "chối" tội. Vừa nói ra một câu liền phát hiện nữ vương sắc mặt, nhanh chóng thay đổi thành bộ dạng chân chó hì hì cười: "NGAO a ~ chủ yếu là bởi vì não bộ con người dễ bị quấy nhiễu, cho nên trừ Tiểu Nhã Nhã người có ý chí đặc biệt trong sáng kiên cường, nếu không sẽ có thể đột phá thân thể, nhưng trí óc lại không thể đột phá, nếu như vậy sẽ bị lâm vào trạng thái hỗn độn hư không, cuối cùng không thể tỉnh lại, ngươi ta là lo lắng, lo lắng mà ~ ha ha."
Nói trắng ra vẫn là lười. Quỷ hút máu đều là bọn người xấu! Thấm Nhã hai tay khoanh trước ngực, tức giận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn ----
Oa NGAO ~ cái kia khí tràng! Cái kia lãnh diễm mỹ! Quỷ hút máu nuốt nuốt nước miếng, hai mắt bị mê hoặc sáng lấp lánh.
=====
Người nói không có kẻ thù nào là mãi mãi. Ngay từ đầu ai có thể tưởng tượng được mấy người thù oán với nhau bây giờ lại cùng nhau ngồi ngắm trăng đối ẩm. Tiểu Quân mặc một cái áo bào màu đỏ rộng tay, giống như một cô nương cổ đại lịch sự thanh tao bình thường đang dưới trăng rót rượu vào một cái chen màu xanh ngọc nhu hòa ----- tòa lâu đài của tiểu quỷ hút máu này không khác gì túi thần của Doraemon, cái gì cũng có thể tìm ra.
Rượu trong trong chén lục bảo đáng yêu, rượu ngon chén quý, cái này đúng là hưởng thụ của vị giác và thị giác. Chỉ là đi một vòng, đến khi tới tay Y Nặc Mễ, trong chén nàng liền một màu đỏ, rõ ràng là ---- nước ép nho đỏ.
Tiêu Quân thoáng nghiêng người, cầm lên một ly rượu hướng trước mặt Chu Duẫn Văn, một bộ dạng tiểu thư khuê các: "Điện hạ, mời rượu."
Chu Duẫn Văn chậm rãi đưa tay tiếp nhận chén rượu, ánh mắt mê muội vẫn như thường ngày đặt trên người Tiêu Quân. Tiêu Quân lúc này. . . giống như năm đó ở Kim Loan điện, quan lại tụ tập, rượu ấm đèn sáng, một vị thiếu nữ đẹp như thiên tiên dáng vẻ dịu dàng vui vẻ ở trước mặt nàng cúi chào: "Điện hạ, mời rượu ~"
Chu Duẫn Văn nhẹ nhàng cầm chặt chén rượu cùng tay của Tiêu Quân, thì thào thở dài: "Tiêu Quân, ngươi còn nhớ năm đó. . . kỹ thuật nhảy của ngươi giống như cảnh tượng đẹp nhất trong hoàng cung, đem tất cả mọi người đều mê hoặc. . . ngươi không có hướng Hoàng gia gia mời rượu, cứ như vậy đem chén rượu đến trước mặt ta. Ta còn nhớ rõ . . . "
"Điện hạ ở trên đại điện, ánh mắt giống như một đứa bé. Tất cả mọi người đều đang vui vẻ, ngươi vốn tiền đồ sáng lạng nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ u buồn. Lúc đó tất cả ánh mắt của các tiểu thư trong điện đều hướng về bệ hạ thần thái tuấn tú phiêu dật." Tiêu Quân vừa nói liền đưa ly rược vào tay Chu Duẫn Văn, đem tay rút về, thái độ của ả không giống như Chu Duẫn Văn vô hạn hoài niệm, nhưng tựa hồ cũng không chán ghét và oán hận.
Y Nặc Mễ một hồi nhìn trái nhìn phải, xem ánh mắt đứa tình của hai người. Chậc chậc, Y Nặc Mễ xấu xa cười rộ lên: "Aha ~ thoạt nhìn hai người ở chung không tệ, hai người các người. . ."
Thấm Nhã nhàn nhạt cười, hai người này, hận đúng là thật, nhưng tình cảm nảy sinh không phải là không có. Cực hận, lại không thể làm gì được bởi vì cực quan tâm, nếu như không phải thế sao lại mãi không thể tiêu tan. Thái độ ưu nhã hào phóng: "Mời tất cả."
Y Nặc Mễ cười nhe răng, một tay ôm lấy eo Thấm Nhã cũng giơ lên ly nước trái cây. "NGAO ha ha, sớm nên phải như vậy. Luôn cãi nhau có gì thú vị, có thời gian cãi nhau không giúp nhau ăn ăn một lần, ăn ăn một lần, chỉ cần giúp nhau ăn ăn một lần ---- NGAO!"
Thấm Nhã nhéo một cái thật mạnh trên lưng Y Nặc Mễ, nhăn mày nhẹ giọng mắng: "Lại nói lung tung."
"Hắc hắc" Đáng tiếc quỷ hút máu không có một nửa điểm thu liễm, ngược lại bị vặn "tính thú" dạt dào, nhanh quay đầu lại nhanh chóng làm ác.
Ôm eo Thấm Nhã, cúi đầu một chút hôn lai đôi môi màu hồng phớt, nhẹ nhàng ngậm lấy. Trong miệng Thấm Nhã có lưu chút hương vị rượu, nàng không uống rượu, chỉ là vì nó xuất phát từ môi của Thấm Nhã, nàng cũng bắt đầu từ từ cảm thụ hương vị vừa lành lạnh lại vừa ngọt ngào khó cưỡng kia . Y Nặc Mễ ôm lấy Thấm Nhã trước mặt người ngoài tìm lấy mật ngọt của người yêu, thái độ tự nhiên không ngại ngùng, làm cho động tác của nàng không trở nên đường đột mà ngược lại làm cho Thấm Nhã thật sự say. . .
Cái loại quỷ hút máu sinh hoạt tại bóng đêm này. . . tuyệt đối không biết ngại là gì.
Tiêu Quân ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên, dù sao ả vẫn luôn từ chối việc hai cô gái yêu nhau, mắt thấy Thấm Nhã và Y Nặc Mễ tình cảm ngọt ngào, trong lòng ả tự dâng lên một chút chua xót không biết nên phản ứng thế nào.
"Tôi cũng không phải chưa từng đấu tranh." Thấm Nhã giúp Tiêu Quân rót rượu, giọng nói cô thanh nhã bình thản làm sinh ra một loại ma lực giúp người ta an tâm, cái này cũng một phần do công việc của Thấm Nhã. Cô luôn phải nhận những ca giải phẫu có độ nguy hiểm cao, nhưng nhờ Thấm Nhã có loại ma lực này, làm cho tất cả bệnh nhân tuyệt đối tin tưởng cô, cho dù là rất sợ hãi và nghi ngờ, nhưng đã nhìn qua thái độ chuyên nghiệp và bình tĩnh này, ai cũng đều an tâm.
"Đến khi tôi phát hiện lúc mình đã không thể còn thờ ơ lạnh nhạt được nữa, tôi liền nguyện ý buông tha quan niệm cố hữu, thuận theo lòng mình. Cô đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thay đổi suy nghĩ trước kia, Tứ vương gia đã chết rồi, cho nên hắn chỉ sống ở trong lòng cô, cô vĩnh viễn sẽ không có biện pháp xác nhận cô đối với hắn hoặc là đối với Chu Duẫn Văn là thứ tình cảm gì. Hiện tại Lý cảnh quan xuất hiện, cô có thể một lần nữa xác nhận."
"Bác sĩ Tịch cô!" Chu Duẫn Văn càng nghe càng không đúng, đây rốt cuộc là khích lệ hay là khuyên giải đây.
Tiêu Quân không trả lời Thấm Nhã, ngược lại Y Nặc Mễ nghe nhắc đến tên Lý Cường giống như nhớ đến cái gì đó. Nàng đứng lên nói với Chu Duẫn Văn: "Ta tí nữa lại quên, ta đến đây là có chuyện tìm người."

Bình luận

Truyện đang đọc