QUÁI PHI THIÊN HẠ

Ban đầu Tiêu Sĩ Duệ là muốn dẫn bệ hạ đi, hắn cũng không tính đến ở xung quanh chùa chiền của hoàng gia, hộ vệ không thiếu nhưng vẫn có người liều lĩnh tới hành thích hắn. Mục đích của hắn bất quá là làm bệ hạ thoát khỏi không khí nóng như lửa khi hắn thiêu chính điện. Nếu bệ hạ còn ở phật điện, hắn căn bản không dám thiêu chính điện. Nguyên nhân hắn phải đốt chính điện chính là để vạch trần cảnh tượng Phật rơi lệ là do có người làm ra.

Chùa của Hoàng gia trong sớm đã có vài Vương gia, mà tượng Phật ở chính điện có cơ quan, cũng có vài người biết được. Tiêu Sĩ Duệ ban đầu cũng không biết tới, sau khi xảy ra sự tình tượng Phật rơi lệ hắn mới biết được. Ngày thường, ai dám dễ dàng mạo phạm tượng Phật, tiếp cận tượng Phật, nghi ngờ tượng Phật?

Sau khi điều tra rõ, Tiêu Sĩ Duệ liền tính toán tương kế tựu kế, để bệ hạ biết được bí mật của lư hương cùng tượng Phật, cho nên mới có thể cố ý ở trước mặt bệ hạ nói nghi ngờ của chính mình sau đó liền giả giận dỗi rời đi, đợi thời điểm bệ hạ theo phương hướng ám chỉ của hắn mà tìm tới, lập tức cho người đốt phật điện.

Bất quá Tiêu Sĩ Duệ cùng vài vị thúc thúc hiển nhiên không cùng một trận tuyến, cho nên sự việc vừa xảy ra, tận dụng nước cờ hiểm ở chùa miếu hoàng gia mà tru sát Tiêu Sĩ Duệ. Hưng Hoa đế chứng kiến ám sát trắng trợn như vậy ngay trong khu vực của hoàng gia mà tức giận không thôi. Một hồi sau lại nghe nói sự tình tượng Phật, càng tức giận đến mức gọi toàn bộ hoàng thất suốt cả đêm toàn bộ quỳ gối trước phật điện, quỳ ước chừng hai ngày hai đêm.

“Bệ hạ chẳng lẽ sẽ không hoài nghi từ đầu đến cuối đều là do Sĩ Duệ làm sao, bao gồm cả việc thích khách hành thích?” Dạ Dao Quang nhíu mày, nếu rất nhiều thị vệ đều tìm không được Tiêu Sĩ Duệ, như vậy chắc chắn nơi Tiêu Sĩ Duệ tới được giấu kín, khẳng định chỉ có hắn biết, mà hắn hẳn trước tiên đã tiết lộ một chút trước mặt bệ hạ, cho nên bệ hạ mới có thể nhanh như vậy tìm được hắn.

Nhưng nơi ẩn nấp như vậy thích khách thế nhưng tìm được, hơn nữa còn trùng hợp là sau khi bệ hạ tới.

“Ta vừa mới nói, Sĩ Duệ làm ta vui mừng.” Ôn Đình Trạm cười bưng lên một chén nước, “Sĩ Duệ đỡ cho bệ hạ một đòn trí mạng, trước khi hôn mê liền thẳng thắn nói ra việc hắn đốt phật điện.”

Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời: “Quả nhiên là ở cạnh chàng không ngốc nổi.”

Tiêu Sĩ Duệ ngay lúc sống chết sám hối cùng tự trách, vậy chắc chắn tuyệt đối là thật tâm. Hắn vì tư tâm mà dẫn bệ hạ ra ngoài, ngược lại làm bệ hạ rơi vào tình thế nguy hiểm. Hoàn toàn không có bất luận cái gì gọi là diễn, bệ hạ nhìn liền hiểu. Đến nỗi Tiêu Sĩ Duệ đem toàn bộ sự việc hắn làm, chẳng những sẽ không làm bệ hạ tức giận, ngược lại sẽ làm bệ hạ càng thương tiếc hắn.

Hắn bất quá là bị dồn tới mức không còn cách nào mới có hành động phản kích như vậy. Kỳ thật rõ ràng nếu bệ hạ ở lại bên trong chính điện sẽ có thể tận mắt nhìn thấy các cơ quan trong tượng Phật nhưng hắn vẫn như cũ có một mảnh tâm xích tử, không muốn làm bệ hạ chấn kinh. Nếu ở phật điện hắn không lợi dụng bệ hạ, vậy càng không cần phải ở ngay lúc này để một đám sát thủ tới hành thích, nơi này chỉ có hai người là hắn cùng bệ hạ.

Bệ hạ hẳn là mục đích lớn nhất, mà những người này rõ ràng không đạt mục đích sẽ không bỏ qua. Tiêu Sĩ Duệ xuẩn ngốc tới mức nào mới có thể rõ ràng biết bệ hạ muốn lập hắn làm Thái Tôn mà vẫn phải mất công trình diễn khổ nhục kế vụng về như vậy? Nếu việc này thật sự là Tiêu Sĩ Duệ làm, bệ hạ thất vọng hẳn hơn là đau lòng.

“Chủ mưu trong chùa, người hành thích bệ hạ đã điều tra ra?” Dạ Dao Quang gật đầu hỏi.

“Đây là điểm thông minh thứ hai của Sĩ Duệ.” Ôn Đình Trạm lại cười nói, “Sau khi hắn tỉnh lại, bệ hạ hỏi phái người nào đi điều tra chuyện này khi, hắn kiến nghị để vài vị Vương gia cùng đi tra.”

“Chuyện này không phải như buông tha bọn họ sao?” Ai cũng đều không sạch sẽ, làm xong chỉ muốn phủi mông, việc lớn muốn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không.

“Không buông tha thì có thể như thế nào? Dao Dao, làm quân không dễ.” Ôn Đình Trạm ôm lấy thê tử đang phẫn vào trong lòng ngực, “Chuyện này rõ ràng không phải một Vương gia thực hiện, bệ hạ vừa mới mất một Tam hoàng tử, chẳng lẽ thật sự muốn trong cùng một năm lại mất tiếp ba nhi tử? Chuyện này nếu điều tra ra không xử trí là bất công. Nếu xử trí, người trong thiên hạ sẽ phê bình bệ hạ như thế nào? Bá tánh chưa chắc hiểu rõ thị phi trong đó, bọn họ chỉ nhìn thấy bệ hạ tàn nhẫn độc ác giết hết thân tử.”

Đừng nói bá tánh đương thời đa phần đều không có học thức, ngay cả kiếp trước của Dạ Dao Quang ai cũng đều học chữ đọc sách niên đại nhưng không hỏi nội tình chỉ xem kết quả. Hành thích vua là tội lớn như vậy, nếu bởi vì là nhi tử thân sinh của mình liền nhân từ, như vậy làm sao có thể phục chúng? Trong lòng đại thần chỉ sợ cũng không phục. Nhưng nếu thật sự giết, cái danh bệ hạ thích giết chóc chạy không thoát. Quân vương nếu không có nhân nghĩa, bá tánh trong lòng sẽ khủng hoảng, như vậy hoàng đế lưu truyền tên tuổi xấu, mang tiếng ức hiếp bá tánh, bá tánh cũng sẽ hoàn toàn không hoài nghi việc này đều không phải ý quân vương.

“Cứ như vậy cho bọn họ thoải mái?” Dạ Dao Quang không tin.

“Tất nhiên sẽ không để bọn họ chiếm tiện nghi, trong lòng đã minh bạch, chuyện này bọn họ phải nhượng bộ mà lùi lại một bước mới có thể đánh tan tức giận trong lòng bệ hạ. Bệ hạ muốn cái gì? Chuyện này người bị thiệt hại lớn nhất là ai?” Ôn Đình Trạm hỏi Dạ Dao Quang, từng bước dẫn dắt suy nghĩ của nàng.

“Là Thái Tôn chi vị.” Dạ Dao Quang tức khắc lĩnh ngộ.

Tiêu Sĩ Duệ tiếp nhận vị trí Thái Tôn, chuyện này chỉ sợ ván đã đóng thuyền, đây là đám thúc thúc bọn họ không muốn thua Tiêu Sĩ Duệ triệt để. Nếu như không có những việc này phía trước. Bệ hạ lướt qua nhi tử lập cháu đích tôn, tuy rằng có lý do là dòng chính huyết mạch, nhưng là thúc thúc bọn họ không phục, làm nháo chuyện một chút, phá hư một chút, chỉ cần không quá mức, bệ hạ cũng có thể cho qua.

Nhưng đã xảy ra sự tình Tiêu Sĩ Duệ bị ám sát, tương đương với việc bọn họ không buông tha cho mệnh của Tiêu Sĩ Duệ. Làm cho chất nhi đã thoái nhượng tới tình trạng này, thúc thúc còn dám làm sự tình như vậy, thật sự khiêu khích tới cực hạn của bệ hạ.

Nghe tới đây, trong đầu Dạ Dao Quang như có điện quang chợt lóe, nàng tức khắc vỗ tay một cái: “Muội hiểu được chàng nói điểm thông minh thứ hai của Sĩ Duệ ở đâu rồi”

Ôn Đình Trạm nhướn đôi mày kiếm, dùng ánh mắt ôn nhu cổ vũ Dạ Dao Quang nói tiếp.

“Trong số các Vương gia ai là làm, bọn họ tất nhiên đều minh bạch, nhưng Sĩ Duệ được lập trữ, chắc chắn bọn họ có người khẳng định không cam lòng, bọn họ làm chuyện xấu vi bọn họ không thay đổi được chuyện này, vì thế chỉ có thể lén bồi thường cho bọn họ.” Dạ Dao Quang phân tích nói, “Sĩ Duệ đây là ở trước mặt bệ hạ được tiện nghi còn khoe mẽ, sau đó lại hung hăng thể hiện một phen trước mặt các Vương gia, bắt người đã làm chuyện xấu còn phải cố gắng nuốt cả máu và răng xuống bụng. Bệ hạ không muốn đi xác minh, nếu chức vị trữ quân đã vô lực sửa đổi, vậy tự nhiên để mấy huynh đệ phát tiết hung hăng cắn một miếng thịt mới có thể giảm bất bình trong lòng bọn họ. Kể từ đó, giữa những vị Vương gia này khẳng định có chút khập khiễng.”

Nói xong, Dạ Dao Quang không khỏi hồ nghi nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng xác định chiêu này không phải chàng dạy cấp Sĩ Duệ sao?”

Đây rõ ràng là thói quen của Ôn Đình Trạm, đã chiếm tiện nghi xong rồi, còn phải làm người hại hắn bên ngoài vẫn phải cảm tạ hắn tới rơi nước mắt!

- --- 

Bình luận

Truyện đang đọc