QUÁI PHI THIÊN HẠ



Tâm ma, tuy rằng thuộc về tiên thiên chi ma, nhưng thực chất nó ở giữa hai loại ma.

Tâm ma được sinh ra từ sự thù hận, lòng tham, vọng niệm, chấp niệm, oán niệm của sinh linh mà tích tụ hình thành.

Tâm ma có thể liên tục tồn tại, có thể đột nhiên sinh ra, có thể ẩn nấp, có thể trưởng thành, có thể cắn nuốt con người, cũng có thể nhìn thấu con người.
Các sinh linh thuộc lĩnh vực tu luyện, trong quá trình tu luyện tùy thời đều có khả năng sinh ra ảo cảnh, kia cũng là một loại tâm ma.
Nhưng cùng tâm ma này không giống nhau, tâm ma này nếu Dạ Dao Quang không có đoán sai, nó hẳn là từ một sinh linh có tu vi cao thâm lúc đột phá tu vi lúc sinh ra tâm ma, cuối cùng không chiến thắng được tâm ma, ngược lại bị tâm ma cắn nuốt, lưu lại một cỗ ác linh ở Nhật Nguyệt sơn hình thành ma, Nhật Nguyệt sơn vừa vặn là một nơi tu luyện rất tốt.
Tâm ma vô hình vô thái, là một cỗ hư vô, một cỗ khí.


Chỉ khi tâm ma đạt tới tu vi có thể luyện thành thể, nó sẽ không cần thiết bắt chước bộ dáng Dạ Dao Quang.

Nhưng dù nó chưa tu luyện thành thể, Dạ Dao Quang cũng đã cảm giác được lực uy hiếp vĩ đại của nó.
Nhìn tâm ma dần dần tới gần, một bản thể khác với đôi mắt hoa đào yên lặng tối tăm hiện ra một tia đỏ như máu, Dạ Dao Quang tâm một tấc trầm xuống.

Nàng trước kia chưa từng có kinh nghiệm đối phó với tâm ma, tâm ma chính là phát sinh từ chính tâm niệm của mình, nhưng ma vật này đã trở thành cá thể độc lập, không nên nhìn nó hiện tại có hình dáng giống nàng như đúc, nhưng kỳ thực hoàn toàn không có chút ràng buộc nào với nàng.
“Thể thực ngon quá...” Biến ảo trở thành bộ dáng Dạ Dao Quang, tâm ma đưa đầu lưỡi liếm dọc theo cánh môi một vòng, mắt nó âm lãnh phảng phất như đang đánh giá miếng thịt sơn dương trước mặt, từ trên xuống dưới nhìn qua Dạ Dao Quang một lần, cuối cùng ánh mắt tham lam dừng ở cái bụng cao ngất của Dạ Dao Quang, cặp mắt quỷ dị giống như con dơi trong bóng tối, tia đỏ trong mắt lập lòe ẩn hiện.
Dạ Dao Quang bỗng thấy bụng mình chợt lạnh, thủ quyết của nàng nhanh như chớp làm một kết ấn ở trước bụng.

Cơ hồ cùng trong lúc ấy, một cỗ khí như mũi tên nhọn sắc bén đánh vào phía trên dấu tay của nàng, một vòng hào quang màu vàng phát ra, nhất thời làm hai tay nhẹ run.
“Lực lượng thật mạnh!” Một lần giao phong như vậy, Dạ Dao Quang cơ hồ có thể chắc chắn, tâm ma này trước khi sinh ra thuộc về sinh linh đã tu luyện gần tới tu vi Đại Thừa kỳ.
Mặc dù tâm ma còn chưa đạt tới tu vi này, nhưng nó lại có thể bộc phát ra lực lượng thuộc về nguyên chủ, tuy rằng như vậy cực kỳ hao phí sức lực của nó, nhưng nó vẫn không chút do dự toàn lực đánh ra, điều này làm Dạ Dao Quang lạnh cả người, nàng biết nó là muốn tốc chiến tốc thắng, hơn nữa so với long mạch, nó tựa hồ cảm thấy hứng thú với hài tử trong bụng nàng hơn, bắt đầu dồn toàn lực chú ý.
Trong lúc tâm tư Dạ Dao Quang chuyển động, tâm ma phía trước mang hình dáng của nàng đã hóa thành một đoàn sương mù, giống như cơn lốc sương trên cao nguyên cấp tốc quay cuồng hướng tới phía nàng bôn chạy mà đến.

Dạ Dao Quang không ngừng lui về phía sau, nó từng bước ép sát, tốc độ phía xa đột nhiên tăng nhanh, Dạ Dao Quang phản ứng nhanh chóng xoay thân né tránh, nhưng nó lại nhất thời biến ảo một lần nữa, bổ tản ra xoay ngược lại, linh hoạt như một con rắn lớn, nhất thời quấn thành một vòng tròn, đem Dạ Dao Quang bao ở trong đó, chậm rãi co rút nhanh.
Hai tay khí Ngũ hành quanh quẩn dựng lên, Dạ Dao Quang vận khí muốn mở ra một lỗ hổng, lại kinh ngạc phát hiện, lực lượng của nàng xuất ra bao nhiêu bị tâm ma cắn nuốt bấy nhiêu.


Quá kinh hãi, Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận, lực lượng của nàng chỉ bằng một góc nhỏ bé không đáng kể cho tâm ma như tằm ăn rỗi.
Lòng bàn tay vừa lật, Tử linh châu bay đến, trôi nổi ở trên đỉnh đầu Dạ Dao Quang, một bó ánh sáng màu tím phát ra từ Tử linh châu dưới sự thúc giục của Dạ Dao Quang đem nàng bao bọc ở trong đó.

Tâm ma nhanh chóng muốn thít chặt Dạ Dao Quang nhưng phảng phất như chân đá vào tấm chắn thép, lực lượng của nó đánh lên bình chướng tạo thành bởi Tử linh châu phát ra âm thanh rất nặng rồi bắn ngược trở về.
“Hóa ra là Tử linh châu!” Nguyên thân hình thành tâm ma đã tới gần tu vi Đại Thừa kỳ, chắc chắn kiến thức cũng là phi phàm, nó chưa hẳn có được toàn bộ trí nhớ cùng bản sự của nguyên thân, nhưng chỉ cần nó thật sự đem nguyên thân cắn nuốt sạch sẽ, đại bộ phận ký ức vẫn lưu lại, có thể nhận ra Tử linh châu cũng không có gì lạ.
Dạ Dao Quang bây giờ đã không còn tâm tư để ý tới nó, nàng tĩnh tâm ngưng khí thi triển thuật pháp, Thiên lân bay vọt ra, ở dưới Tử linh châu hóa thành một thanh đao nhỏ, phân tách ra thành năm phương vị khác nhau, cắm thẳng xuống mặt đất dưới chân Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang bàn tay vừa chuyển, Âm châu bay vọt ra, bị Dạ Dao Quang xoay người một cài định ở giữa.

Năm đạo hàn khí nhanh chóng từ trong Âm châu bắn ra, dọc theo mặt đất nhảy vào bên trong Thiên lân.
Chỉ một thoáng, ánh sáng màu tím từ Tử linh châu lại lần nữa dâng lên phủ kín tựa như một cái vỏ trứng khổng lồ đem Dạ Dao Quang bao phủ trong đó.
“Nhiều bảo vật a!” Tâm ma bị trận thế của Dạ Dao Quang làm cho kinh ngạc một chút, nó là lần đầu tiên nhìn thấy một người có nhiều pháp bảo như thế, thần linh khí đứng đầu Tử linh châu, chí âm chi linh ngàn năm Âm châu, còn có một con long mạch hộ tướng, một dàn công cụ sắc bén, nhìn thấy vậy sự tham lam trong lòng nó càng khó có thể ức chế.
“Chỉ tiếc, ngươi tu vi rất thấp!” Tâm ma một tiếng lạnh xuy.
Những bảo vật này nếu đổi lại là vật ngoài thân của tu luyện giả Phân thần kỳ, chỉ sợ đừng nói là nó, thế gian này ma vật Độ Kiếp kỳ cũng đều sẽ phải e ngại trên ba phần.

Dù sao pháp bảo đối với yêu ma là thiên tính có tác dụng khắc chế, nhưng đem ra đánh với tu luyện giả thì chưa hẳn, chống lại yêu ma nhất định là làm ít công to.

Nhưng tu vi Dạ Dao Quang mới tới Hóa Thần kỳ, thật sự là rất thấp!

Một người như vậy, nhất định sẽ trở thành khắc tinh của bọn chúng, cho dù không thèm thuồng tới đoàn khí thuần khiết trong bụng Dạ Dao Quang, nó cũng sẽ không thể để Dạ Dao Quang còn sống đi ra khỏi nơi này.

Hôm nay Dạ Dao Quang thoát ra khỏi Nhật Nguyệt sơn, ngày sau nó rất có thể phải táng thân dưới tay Dạ Dao Quang.
Giọng nói của tâm ma vừa dứt, một đoàn sương mù màu trắng nhất thời quanh quẩn lên ánh sáng xanh thẳm nhìn như ngọn lửa thiêu đốt từ địa ngục, sức mạnh phát ra làm thần hồn nhịn không được run run.

Từ khi luồng lực lượng này bùng nổ dựng lên, toàn bộ Nhật Nguyệt sơn đều lay động, giống như núi lửa bắt đầu khởi động, nham thạch nóng chảy trí mạng tùy thời đều có thể vỡ toang trào ra.
Mà luồng lực lượng này toàn bộ tập trung hướng tới Dạ Dao Quang công kích.

Dạ Dao Quang bày ra hai đạo bình chướng đã bắt đầu đan xen điện quang, tưởng chừng chỉ mấy giây tiếp theo thôi sẽ rách nứt, cả lồng ngực của nàng ngày càng bị ép nặng nề.
Bị tâm ma ngăn cách ở bên ngoài, lMạch Khâm cùng Kim Tử dùng mọi cách cũng không thể đột phá, cảm giác được cỗ lực lượng bộc phá phảng phất có thể hủy thiên diệt địa cả hai đồng thanh kinh hãi hướng tới Dạ Dao Quang kêu thất thanh một tiếng: “Dao Quang (Sư phụ) ——”
Cả ngọn núi rung lắc giữa cơn địa chấn, Mạch Khâm cùng Kim Tử còn chưa kịp bổ tới, cỗ lực lượng liền hướng tới Dạ Dao Quang giống như con cự mãng mở rộng miệng ngoạm xuống.

Ánh sáng chói mắt kia lóe lên lập tức đánh bay bọn họ.
Phía trên bầu trời, Ôn Đình Trạm theo Trường Diên vừa đúng lúc chạy tới thấy đến một màn như vậy, đôi mắt tối đen của hắn nhất thời một mảnh đỏ đậm..


Bình luận

Truyện đang đọc