Đến lúc đó, không phải sẽ đụng phải con cá lớn kia sao?
“Dao Dao là muốn ta lo trước khỏi họa, sớm chút đề phòng, âm thầm bố trí cục tại Giang Nam đúng không?” Ôn Đình Trạm cười khẽ.
“Đây không phải tác phong của chàng sao?” Dạ Dao Quang trợn mắt, “Cứ cho là không vì chính chàng, chàng cũng muốn để Văn Tử tại Giang Nam.
Hắn sớm hay muộn cũng tới làm tri phủ một phủ thành ở đó.
Muội biết Văn Tử thông minh, không giống như đám Tần Đôn.
Nhưng rốt cuộc xuất thân thấp cổ bé họng, tổ phụ Văn Tử cũng chỉ là đô tư tam phẩm.
Chàng nhìn xem, bố chính sử Chiết Giang, muối vận sử Lưỡng Hoài người nào cũng là chính tam phẩm, không phải đều trở thành quân cơ trong tay người khác? A Trạm, muội không muốn trong số bằng hữu của chúng ta lại xuất hiện một Minh Quang thứ hai.”
“Những lời này của phu nhân, Giang Nam a, dù bệ hạ không phái ta đi, ta cũng đã định đi rồi.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang đón ánh nắng khó gặp vào đông Thanh Hải, “So với việc suốt ngày đề phòng hắn, không bằng rút tay hắn ra, năm sau cũng là thời điểm Tần Đôn thăng lên vị trí mới.
Chúng ta cùng bọn họ từ sau khi rời học viện cũng chưa gặp lại, nếu muốn quấy đục Giang Nam, vậy mọi người cùng đi.”
“Chàng là muốn làm lớn chuyện a.” Không phải sẽ dốc toàn bộ lực lượng sao?
“Cá lớn tất nhiên muốn được hưởng đãi ngộ cao nhất.” Ôn Đình Trạm cười như gió xuân.
“Cũng được, đến lúc đó chúng ta liền có thể tề tụ ở Giang Nam, có thể thường xuyên gặp mặt trong vòng ba bốn năm.” Mặt mày Dạ Dao Quang cong lên, đến lúc đó bọn họ hẳn đều đã có con, mấy đứa nhỏ tụ bên nhau, tình cảm nuôi dưỡi từ nhỏ mới không tán, Dạ Dao Quang có điểm hướng tới những ngày tháng như vậy.
Thời gian nhoáng cái 10 ngày lại trôi qua, vào ngày này Dạ Dao Quang nhận được tin tức, chính là Hoàng Kiên đã khởi hành đi Đế Đô, nàng hướng Ấu Ly xác nhận: “Ngươi thật xác định Hoàng Kiên đã đi Đế Đô?”
“Đúng thế ạ, Hoàng đô thông mang theo 500 tinh binh tới Đế Đô, sáng sớm mới qua đường nhỏ tại Tây Ninh phủ chúng ta, một chút cũng không dừng lại, thẳng tới hướng Đế Đô mà đi.” Ấu Ly xác định.
Bởi vì 500 binh mã cũng không phải số lượng nhỏ, rất dễ thu hút sự chú ý người khác, bá tánh cũng khó có dịp gặp chuyện mới lạ như vậy, lúc này đã bàn tán xôn xao.
“Chuyện này hơi lạ.” Dạ Dao Quang chống cằm trầm tư.
Lão già Hoàng Kiên lần này lại ngoài dự liệu của Ôn Đình Trạm? Thế nhưng chưa động thủ đã đi rồi?
Nhìn Dạ Dao Quang bần thần, Ấu Ly cũng không quấy rầy nàng, đang định lui ra liền nhìn thấy Nghi Vi sắc mặt không tốt bước nhanh đến, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Phu nhân, Lục phu nhân tựa hồ sinh non, người Lục phủ phái người tới mời phu nhân đi xem.”
Âm thanh Nghi Vi nói còn chưa dứt, Dạ Dao Quang lắc mình một cái đã không thấy bóng dáng.
Trác Mẫn Nghiên lúc này mới mang thai ba tháng, thời điểm mấy chốt nhất, như thế nào đột nhiên lại muốn đẻ non? Phủ trạch Lục Vĩnh Điềm cũng không có nữ nhân làm rối loạn, hơn nữa trên người Lục Vĩnh Điềm cùng Trác Mẫn Nghiên đều mang theo phù triện của nàng, không có khả năng bị vật không sạch sẽ ám hại.
Vốn dĩ ở lại Tây Ninh, Dạ Dao Quang đến phủ đệ Lục Vĩnh Điềm cũng chỉ trong chớp mắt công phu, mặc kệ hạ nhân Lục gia có sợ hãi không, Dạ Dao Quang cơ hồ xuất hiện trong hư không phòng Trác Mẫn Nghiên cùng Lục Vĩnh Điềm.
“Hầu…… Hầu gia phu nhân……” Đang hầu hạ Trác Mẫn Nghiên, nha hoàn bị dọa đến suýt nữa ném hồn.
Dạ Dao Quang đẩy nữ nha hoàn ra, liền ngồi trước giường.
Trác Mẫn Nghiên đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, đại phu cũng bị Dạ Dao Quang ném sang một bên, Lục Vĩnh Điềm nhanh tay đỡ đại phu lại, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang liếc mắt một cái đã nhìn ra Lục Vĩnh Điềm không phải bị yêu tà gì bức bách, cũng không phải đụng vào đồ vật không sạch sẽ.
Nàng vận khí ngũ hành theo bàn tay trên không dò bụng Trác Mẫn Nghiên, khí Ngũ hành từng chút thẩm thấu xuống.
Cảm giác nơi đó còn có một sinh mệnh mỏng manh, tinh thần Dạ Dao Quang căng chặt cũng liền bình tĩnh.
Nàng một bên lấy ra Thái Ất thần châm, sắc mặt nghiêm túc hành châm cho Trác Mẫn Nghiên, bên kia phân phó cho Lục Vĩnh Điềm: “Canh chừng phủ cẩn thận, một con ruồi cũng không để nó bay đi, tất cả những người hầu hạ bên cạnh Nghiên Nghiên, lập tức tách ra tạm giam!”
Lục Vĩnh Điềm sắc mặt khó coi, lời này của Dạ Dao Quang thực rõ ràng Trác Mẫn Nghiên là bị những người thân cận bên cạnh hãm hại.
Ánh mắt hắn nhìn bà vú chăm sóc Trác Mẫn Nghiên, ma ma, còn có nha hoàn, tất cả sắc mặt đều khó coi, lập tức làm theo Dạ Dao Quang phân phó.
Trác Mẫn Nghiên là ăn vào thứ không nên ăn, mới có dấu hiệu dọa sảy, tuy rằng chảy không ít máu nhưng tiểu sinh mệnh trong bụng vẫn còn có một chút dấu hiệu còn sống.
Cũng may đã đầy ba tháng, thai nhi dần dần thành hình, nếu trước ba tháng chỉ sợ đã thực sự sảy thai.
Nhưng tuy là như thế, cứu chữa cũng có chút phiền toái, Dạ Dao Quang trước dùng Ngũ hành thần châm phong bế hơi thở còn lại, sau đó lại dùng khí Ngũ hành trục xuất thứ không sạch sẽ trong cơ thể Trác Mẫn Nghiên đi, lại tiêu hao đại lượng khí Ngũ hành khôi phục nguyên khí cho tiểu sinh mệnh kia.
Như vậy tiến hành một mạch, Dạ Dao Quang mới chỉ tu vi Luyện Hư kỳ, sau khi thu tay đôi mắt lập tức biến thành màu đen.
Nàng nhanh chóng ổn định thân mình, tìm một nơi kín đáo uống vào một viên đan dược, khoanh chân ngồi bắt đầu điều tức.
“Tiểu Xu, Nghiên Nghiên cùng đứa nhỏ thế nào rồi?” Dạ Dao Quang vừa mở cửa phòng, Lục Vĩnh Điềm canh giữ bên ngoài lập tức tiến lên hỏi.
“Đứa nhỏ không có việc gì, Nghiên Nghiên cũng vậy, đợi A Trạm kê cho nàng một liều thuốc tẩm bổ là được.” Dạ Dao Quang có chút mệt mỏi nói, “Nghiên Nghiên là ăn phải thứ không sạch sẽ.
Thứ này cũng chưa tiêu hóa hoàn toàn, hẳn là mới ăn vào sáng nay, ngươi tra từ trong phủ ngươi đi.”
“Ta đã biết.” Lục Vĩnh Điềm trầm mặt gật đầu.
Dạ Dao Quang cũng không dư sức lực nói tới những chuyện khác, gật đầu rồi để Ấu Ly không biết đã tới từ lúc nào đỡ lấy: “Ta về phủ trước, tình hình Nghiên Nghiên ta sẽ báo cho A Trạm.
Chờ A Trạm khai phương thuốc, ta liền phái người đưa tới cho ngươi.”
“Tiểu Xu nếu không khỏe cứ nghỉ tại đây một lát.” Lục Vĩnh Điềm cũng phát hiện trạng thái không ổn của Dạ Dao Quang.
“Chỉ có chút mệt mỏi, không đáng ngại.” Tiểu gia hỏa bị thương quá nặng, hao tổn không ít nguyên khí của nàng.
Dạ Dao Quang ngồi xe ngựa trở về, thời điểm trở lại phủ đệ đã là sau giờ ngọ.
Nàng đang định nghỉ một lát còn chưa kịp ngồi xuống liền nghe thấy bên ngoài có người ồn ào: “Phu nhân, Hầu gia bị thi thể cắn.”
Dạ Dao Quang bật đứng lên, nhanh chóng phóng ra ngoài phòng, liền nhìn thấy Vệ Truất đang cõng Ôn Đình Trạm chạy tới.
Ôn Đình Trạm vô lực rũ trên lưng Vệ Truất, đôi tay hắn phiếm màu tím đang sợ.
Sắc mặt Dạ Dao Quang biến đổi, một phen đoạt Ôn Đình Trạm từ trên người Vệ Truất, chớp mắt đã vao trong phòng, đem cửa phòng đóng lại, thanh âm lạnh băng truyền đến: “Vệ Truất, ngươi bảo vệ bên ngoài thật tốt cho ta.”
Toàn bộ phủ nha bao phủ một tầng mây đen, bao gồm Vệ Kinh cùng Vệ Truất.
Trong lòng mọi người âu lo không thôi, tất cả đều nhìn chằm chằm cánh cửa phòng có Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm bên trong.
Sự việc Ôn Đình Trạm bị xác chết vùng dạy cắn đã được truyền ra phạm vi tương đối lớn ở Tây Ninh phủ..