Cùng Tuyên Khai Dương ở lại Duyên Sinh Quan tới hai lăm tháng giêng, Dạ Dao Quang lúc này mới nhận được tin tức Ôn Đình Trạm khởi hành về Tây Ninh phủ, cũng đóng gói hành lý dẫn theo nhi tử vẫy tay từ biệt cả nhà Bách Lý Khởi Mộng để hồi phủ.
Tốc độ Dạ Dao Quang về phủ tất nhiên nhanh hơn Ôn Đình Trạm, cho dù Ôn Đình Trạm sau khi xuất phát nửa ngày mới truyền tin cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang về phủ trước một bước, tính toán thời gian Ôn Đình Trạm trở về, muốn chuẩn bị một chút đồ cho hắn, mới làm được một nửa, Dạ Dao Quang liền cảm giác trên không phủ trạch có hơi thở dao động.
Cầm cả nồi đi vào trong viện, liền nhìn thấy Mạch Khâm cùng Vân Phi Ly vác theo Càn Dương cả người đỏ bừng, phảng phất mỗi khối thịt đều bị nướng tới cực hạn, lúc nào cũng có thể nứt toác dừng xuống trong viện.
Dạ Dao Quang vội vàng ném cái nồi cho Vệ Kinh: “Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Dương nuốt mồi lửa Thiên Dương.” Mạch Khâm nâng Càn Dương vào trong phòng, sắc mặt ngưng trọng nói với Dạ Dao Quang, “Ta cùng Phi Ly dùng Ngũ hành chi thủy tạm thời áp chế ngọn lửa trong thân thể hắn, nếu không rút mồi lửa ra, chỉ sợ hắn không giữ được tính mạng.”
“Mồi lửa vì sao không nhổ ra được?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Mồi lửa đã khai linh trí,” Vân Phi Ly trả lời, “Chúng ta đều không nghĩ tới mồi lửa Thiên dương đã khai linh trí.
Nó khi bị chúng ta giáp công, tự mình chui vào trong cơ thể Tiểu Dương, thiếu chút nữa Tiểu Dương vì chuyện này mà bị các môn phái phanh thây.
Vân Dậu trưởng lão cùng Mạch Địch chân nhân liên thủ ngăn trở, chúng ta một đường mang theo Tiểu Dương chạy trốn trở về, nếu không có cung chủ tân nhiệm Ma Cung kia cũng không biết vì sao nhảy vào quấy rối tương trợ, chỉ sợ chúng ta khó có thể thoát thân.”
Dạ Dao Quang nghe xong trong lòng thở dài nhẹ nhõm, vạn phần mau mắn Ôn Đình Trạm nói nàng đi tìm Tu Tuyệt chuẩn bị phía sau, nhưng nàng hiện tại nhìn Càn Dương cả người như bốc cháy, bốn phía chập chờn mầm lửa, mặt ủ mày chau: “Mồi lửa khai linh trí, chỉ sợ đã nhìn trúng thể chất Tiểu Dương, muốn nuốt thần hồn Tiểu Dương để thay thế.”
Cho nên nó gắt gao hấp thụ đan điền Càn Dương, muốn đem nó rút ra, phải phế đi đan điền của Càn Dương, khi đó Càn Dương sẽ thành một phế nhân, không có đan điền che chở, nơi nào hắn có thể đi lăn lộn, rất có khả năng tánh mạng nguy hiểm, gia hỏa này đã biết chắc điểm này.
“Phải, chúng ta cũng bó tay không có biện pháp, nên chỉ có thể đưa hắn trở về, xem ngươi có biện pháp hay không.” Vân Phi Ly nhìn về phía Dạ Dao Quang, phát hiện tới giờ cũng chưa thấy thân ảnh của Ôn Đình Trạm, không khỏi hỏi, “Doãn Hòa đâu?”
“Chàng ấy đã ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại.” Dạ Dao Quang nghi hoặc, “Ngươi có việc tìm chàng?”
“Phi Ly là lo lắng những người đó tới sát cửa.” Mạch Khâm giải thích, “Nơi này là quan nha, trên người Doãn Hòa lại có cát thần tướng hộ, còn là mệnh quan triều đình, quyền cao chức trọng, liên lụy bá tánh một phương, bọn họ không dám xằng bậy.”
Dạ Dao Quang gật đầu tỏ ra đã biết: “Chúng ta thừa dịp bọn họ chưa tìm tới cửa, trước tiên đem mồi lửa Thiên Dương giải quyết.”
Nếu không phải tiền tài động lòng người, ai mà biết có người nào nổi lên ý xấu không, để kẻ khác chết thay, đến lúc đó A Trạm nhà nàng cũng gặp phiền toái, chỉ có đem mồi lửa Thiên Dương hấp thu trước khi bọn họ tìm tới, bọn họ mới có thể vì kiêng kị Ôn Đình Trạm, hơn nữa còn không được chỗ tốt, liền sẽ biết khó mà lui.
Tu Tuyệt cũng không biết có thể ngăn trở bao lâu, thời gian cấp bách.
“Cần phải hấp thu.” Mạch Khâm cùng Dạ Dao Quang cùng nghĩ tới, nếu không thể cắn nuốt mà bức nó ra, cũng chỉ sợ đưa tới mầm tai họa, “Mồi lửa Thiên Dương thừa khí cương dương, chỉ sợ Tiểu Dương cũng chưa chắc có thể chịu nổi.”
Dạ Dao Quang nhanh chóng bấm tay niệm chú, dùng thần thức đưa tin cho Kim Tử, để nó nhanh chóng đưa Ôn Đình Trạm trở về.
Không chỉ vì cần Ôn Đình Trạm ở đây, Kim Tử cũng mang thân thể chí dương, nhìn xem có thể chia sẻ một ít cho Càn Dương hay không.
Sauk hi đưa tin, Dạ Dao Quang lôi Mị Lượng ra: “Ngươi nhìn xem, lửa này ngươi diệt được không?”
“Ta diệt thế nào?” Mị Lương hết nói nổi, “Trên người ta là khí u âm không sai, nhưng tương khắc của ta chính là dương khí.
Loại mồi lửa này tuy rằng ngày ngày được khí chí dương rèn luyện, nhưng nó thực sự hỗn tạp, còn hàm chứa các loại khí cương dương khác, tỷ như khí Ngũ hành chi hỏa mộc, đều thuần dương, trải qua khí thuần dương mà cô đọng lại.”
“Dùng Âm châu được không?” Dạ Dao Quang nhìn thấy Mị Lượng không phải không muốn tiêu hao tu vi của hắn, mà là đang nói thật.
“Như vậy sao được.” Giọng Mị Lượng tràn đầy chán ghét, “Ngươi không hiểu ý tứ của ta, thế gian này âm dương tương khắc không sai, bất luận là Minh châu của ta hay khí Âm châu đều có thể khắc chế mồi lửa Thiên Dương.
Nhưng bởi vì ta quá sạch sẽ, nếu ngươi muốn ta động thủ, đồ đệ ngốc của ngươi chỉ sợ nhận không nổi, cuối cùng sẽ biến thành thế nhân.
Nhưng nếu ngươi dùng Âm châu, Âm châu kia lại quá bẩn, âm sát của cương thi cũng có, dung hợp được mồi lửa Thiên Dương, lại rót khí âm sát vào thân thể đồ nhi ngốc, hắn sẽ rơi vào ma đạo.”
“Ý của ngươi là, ta muốn tìm tương khắc mồi lửa Thiên Dương, nhưng phải thứ không thể quá thuần hơn nó, lại cũng không thể quá hỗn tạp?” Dạ Dao Quang xem như đã hiểu.
“Đại khái chính là ý này.” Mị Lượng trả lời, “Mồi lửa Thiên Dương, chi thủy chỉ có thể tạm thời áp chế, muốn hoàn toàn dung hợp chỉ có dùng băng.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng ngời, nàng vừa chuyển tay, Tiểu Liên bị đóng băng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, đưa tới trước mặt Mị Lượng: “Cái này thế nào?”
“Băng tinh linh châu!” Mị Lượng thiết chút nuốt nước miếng, Dạ minh châu nhào tới Băng tinh linh châu, giống như quỷ chết đói, nhìn thấy thịt mỡ hận không thể cắn một ngụm.
Dạ Dao Quang tiếp tục chuyển tay, đẩy Mị Lượng ra: “Cái này rốt cuộc có được hay không?”
“Được, được, nếu cho ta ăn……”
Không đợi Mị Lượng nói xong, Dạ Dao Quang vung ta ném hắn ra xa, vừa lúc Kim Tử mang theo Ôn Đình Trạm từ không trung bay vọt đáp xuống, thấy Mị Lượng bay tới, Kim Tử không chút khách khí đá bay vật nó không nhìn rõ.
Cũng may Mị Lượng phản ứng nhanh, lập tức tránh ra, lơ lửng trên không trung lên án: “Các ngươi một thầy một trò thực mang họ nhục văn nhã…”
Kim Tử không thèm để ý tới hắn, mang theo Ôn Đình Trạm tới phòng có hơi thở Dạ Dao Quang cùng Càn Dương.
“Dao Dao.” Đi đến bên cạnh Dạ Dao Quang, nhìn Càn Dương nằm ở trên giường bộ mặt suýt nữa hoàn toàn thay đổi, Ôn Đình Trạm hỏi, “Đây là……”
“A Trạm, chàng chiêu đãi Mạch đại ca cùng Vân tông chủ một chút, sự việc chàng có thể hỏi bọn họ, muội cần cứu Tiểu Dương ngay, Kim Tử ở lại.” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm trở về, giản lược an bài với Ôn Đình Trạm.
Trong lòng mặc dù nghi hoặc, Ôn Đình Trạm cũng chỉ có thể nén xuống, mời Mạch Khâm cùng Vân Phi Ly đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Dạ Dao Quang cùng Kim Tử trong phòng, Dạ Dao Quang nói với nó: “Tiểu Dương nuốt mồi lửa Thiên Dương, ta muốn xua bớt hơi thở của mồi lửa.
Ta xua tới đâu, ngươi tận lực hấp thu vào, vạn lần không thể để nó lần nữa ngưng tụ.”.