“Ngươi có thể nói ra những lời này, dì Dao tất nhiên sẽ cố gắng thành toàn mong muốn của ngươi.” Dạ Dao Quang bảo đảm với Quan Chiêu.
Thiên phú cố nhiên quan trọng, nhưng phẩm hạnh cùng quyết tâm càng quan trọng.
Dạ Dao Quang tin tưởng Cổ Cứu biết được suy nghĩ của Quan Chiêu, chỉ sợ sẽ không quan tâm tới thiên phú của hắn mà trực tiếp thu nhận.
Nhưng Dạ Dao Quang vẫn tìm Ôn Đình Trạm, đem chuyện Quan Chiêu nói từ đầu chí cuối thuật lại, để Ôn Đình Trạm đi nói với Cổ Cứu.
Tuy rằng Dạ Dao Quang biết Cổ Cứu không có khả năng cự tuyệt, nhưng mỗi nhà đều có gia quy riêng, nếu có vạn nhất, Cổ gia thật sự có quy định không truyền kỹ họa cho người khác, Dạ Dao Quang cũng không muốn Cổ Cứu khó xử.
Nàng đối với với Cổ Cứu có ân cứu chữa, đây là thiên đại ân tình, nếu nàng đi mở miệng, Cổ Cứu càng khó xử cũng không tiện cự tuyệt.
Mà Cổ Cứu cùng Ôn Đình Trạm tình cảm không như vậy, bọn họ nói chuyện không cần cố kỵ.
Bất quá Dạ Dao Quang suy xét hoàn toàn không sai, Cổ gia đúng có gia quy không truyền kỹ họa cho người khác, đây là chuyện thường thấy ở cổ đại, nhưng Cổ Cứu vẫn cho phu thê Ôn Đình Trạm gọi Quan Chiêu qua.
“Cổ gia có quy định không truyền kỹ ra ngoài.” Cổ Cứu nói với Quan Chiêu, “Ta tuy cảm thấy gia quy này thực hẹp hòi, nhưng đây là quy định của tổ tiên, ta hiện giờ cũng không phải gia chủ Cổ gia, không thể đánh vỡ quy củ này.
Nhưng khó có dịp Doãn Hòa đề cử một người cho ta, ta tin tưởng ánh mắt Doãn Hòa tất nhiên không sai được.
Khát vọng cùng chí hướng của ngươi ta đều biết, lòng ta thực khâm phục.
Ở Công Bộ chưa từng có người như người, chưa từng muốn đi xem sơn xuyên hoàng hà, không yêu cầu mài giũa họa kỹ, người đương quyền đều chỉ cho rằng chỉ cần mở miệng, chi sĩ trong thiên hạ sẽ về để bọn họ sai sử.
Ngươi có thể tự tay làm lấy, liếc mắt một cái nhìn đến yếu bại, ngày sau nếu ngươi có thể nắm giữ chức vụ trong Công Bộ, chính là phúc của bá tánh.”
Uống một ngụm trà, Cổ Cứu nói tiếp: “Ta tuy không có khát vọng như ngươi, cũng không thích hợp chốn quan trường lừa người gạt ta, nhưng cũng muốn tận lực mưu phúc cho bá tánh.
Ngươi nếu không cảm thấy ủy khuất, bên cạnh ta đang thiếu một họa đồng.”
Ánh mắt Quan Chiêu nguyên bản đang ảm đạm, hắn lập tức hưng phấn lắc đầu: “Không ủy khuất, không ủy khuất.”
Quan Chiêu cũng không ngốc, hắn biết Cổ Cứu nói như vậy, chẳng qua là đánh một cái vào gia huấn, để hắn lưu lại bên người, thuận tiện chỉ giáo hắn.
Nhưng hắn đường đường là cháu ngoại Công bộ thượng thư a, mà Cổ Cứu lại thuộc giới bố y, hắn làm họa đồng cho Cổ Cứu, chỉ sợ không có ai chịu được khuất nhục này.
“Ngươi có cần truyền tin hỏi ý kiến tổ phụ ngươi trước khi trả lời ta không?” Cổ Cứu hỏi.
“Không cần.” Quan Chiêu thực kiên định, “Hàu gia đã nói, không có cao thấp, không có đắt rẻ sang hèn, không phân biệt nam nữ, phàm là người có đức giá, đều có thể làm tất cả.
Thầy trò cũng được, chủ tớ cũng thế, bất quá chỉ là hư danh, ta chỉ nghĩ đến khả năng được học tập.”
“Đợi tới khi ta chấp chưởng Cổ gia, chắc chắn sửa lại giáo huấn, có đệ tử như ngươi, ta tuyệt không để người khác đoạt mất.” Cổ Cứu trực tiếp nói những lời này với Quan Chiêu, đối với Quan Chiêu cực kỳ yêu thích, còn có một chút thưởng thức, “Đối với bên ngoài chúng ta là chủ tớ, không có người khác ngươi có thể kêu ta lão sư, chỉ cần ngươi muốn học, chỉ cần ngươi nguyện học, ta tất nhiên sẽ dốc lòng tương thụ.”
“Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Quan Chiêu vội vàng quỳ xuống hành lễ, rồi sau đó kính trà.
Bởi vì có gia quy Cổ gia phía trước, quan hệ của bọn họ không thể truyền ra bên ngoài, lễ bái sư tất nhiên cũng giản lược.
Quan Chiêu cứ như vậy trở thành đệ tử Cổ Cứu, đây là hỉ sự, Dạ Dao Quang cảm thấy hài tử như Quan Chiêu, khó trách tướng mạo có tài nhưng thành đạt muộn, lòng dạ cùng tầm mắt của hắn, tiền đồ ngày sau sẽ không hạn lượng.
Dạ Dao Quang tâm tình vui vẻ, lập tức xuống bếp làm một vài món ăn ngon, mọi người quay quần bên nhau, cùng ăn no nê.
Càn Dương ăn hạnh phúc đến độ muốn khóc: “Nếu tâm tình sư phụ mỗi ngày đều như vậy thì tốt quá!”
“Vậy phải xem ngươi có nghe lời hay không.” Dạ Dao Quang tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Càn Dương không vui: “Sư phụ, đồ nhi ngoan ngoãn như vậy, trên đời vô song?”
“Tiểu Tiểu, ngươi cảm thấy sư huynh ngươi có phải đồ nhi ngoan nhất thế gian không?” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm quay sang hỏi Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu tới nhà bọn họ đã được một năm, có thể nói thoát thai hoán cốt, tuy rằng còn có chút đẫy đà, nhưng đã nhìn ra không còn quá béo, bất quá vẫn còn tính ham ăn, bởi vì một năm học tập, người nàng cũng nhanh nhẹn hơn không ít.
“Là Tiểu Tiểu mới đúng.” Tiểu Tiểu hướng về phía Càn Dương cười cười.
“Ngươi, ngươi dựa vào cài gì đòi ngoan hơn ta?” Càn Dương không phục.
“Sư phụ cho cái gì ta liền ăn cái đó, không phải sư phụ làm, ta cũng cảm thấy ăn ngon.” Tiêu Tiểu gặm một miếng đùi gà đáp lời Càn Dương.
Càn Dương:……
Lần này liền thành chọc cười cho người khác, đại gia dùng bữa càng vui vẻ, mỗi người đều ăn thêm không ít so với ngày thường.
Xong bữa chiều, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đang định đi tản bộ, Tang Cơ Hủ đột nhiên mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ta có chút lời muốn nói riêng với ngươi.”
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, để Ôn Đình Trạm dẫn Kim Tử cùng nhi tử rời đi, nàng cùng Tang Cơ Hủ đi sang một sân viện khác.
Bốn bề vắng lặng, Tang Cơ Hủ mới có chút thẹn thùng nói với Dạ Dao Quang: “Tỷ tỷ, ngươi…..
ngươi cùng tỷ phu nên tiết chế chút…….”
Dạ Dao Quang không nghĩ tới Tang Cơ Hủ nói chính là những lời này, tức khắc mặt nóng lên như lửa đốt.
Nhìn ra Dạ Dao Quang không được tự nhiên, Tang Cơ Hủ vội vàng giải thích: “Tỷ tỷ, cổ hoàng kia lấy độc tố làm thức ăn, nó vừa mới vào thân thể tỷ phu, là giai đoạn thông qua cơ thể tỷ phu hấp thu độc tố cùng tương dung với mạch máu trong cơ thể.
Tỷ tỷ là tu luyện giả Ngũ hành, hơi thở của ngươi quá mức sạch sẽ, nếu cùng tỷ phu thân thiết quá độ, sẽ ảnh hưởng tới sự cắm rễ của cổ hoàng.”
Nói một hơi, Tang Cơ Hủ cẩn thận hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi, ngươi hiểu ý ta không?”
“Hiểu.” Dạ Dao Quang tận lực để biểu tình của mình tự nhiên hơn, để không cho chính mình phải xấu hổ, Dạ Dao Quang hỏi một vấn đề nàng luôn muốn biết, “Ta nghe nói cổ đều lấy độc trùng luyện chế, trùng càng độc hoặc trứng trùng luyện chế ra cổ càng bá đạo, vì sao cổ hoàng lại có bộ dáng này?”
“Cổ hoàng cũng là dùng trùng luyện chế, chẳng qua không phải độc trùng, mà là linh trùng.”
“Đã hiểu.” Dạ Dao Quang cố gắng giữ cho mình tự nhiên để không bị quá xấu hổ, Dạ Dao Quang hỏi một vấn đề nàng vẫn luôn thắc mắc, “Ta nghe nói cổ đều là lấy độc trùng luyện chế, trùng càng độc hoặc trứng trùng luyện chế ra cổ càng bá đạo, vì sao cổ hoàng này lại có bộ dáng khác?”
“Cổ hoàng cũng là trùng luyện chế, chẳng qua không phải độc trùng, mà là linh trùng.” Chuyện này kỳ thật cũng không phải cơ mật không thể nói, Tang Cơ Hủ tự nhiên giải thích nghi hoặc của Dạ Dao Quang, “Linh trùng này rất hiếm, tỷ tỷ cũng biết, so với động vật càng khó có linh, loại trùng có linh thực sự gặp quá ít, mà linh trung cần được thoát thai hoán cốt nhưng vẫn chưa đủ để linh tu.
Chúng ta cũng không dám mạo hiểm tàn hại linh tu chịu thiên phạt, cho nên càng khó hơn.
Ta cùng cổ hoàng này là có cơ duyên….”
Nguyên lai Tang Cơ Hủ lúc trải qua thí luyện trong đội ngũ lựa chọn Thánh Nữ, sau khi trổ hết tài năng, cuối cùng còn ba người có Tộc mẫu Thánh Nữ.
Ba người bọn họ nhất định phải ra thế tục tu luyện, có những khảo nghiệm thật mạnh ở đây, đặc biệt là nhìn thấu tình yêu nam nữ, hơn nữa bên trong thế tục cũng có nhiều vật luyệt cổ hơn, đây là nhiệm vụ của bọn họ..