QUÁI PHI THIÊN HẠ



“A Trạm!” Thân thể bị trói chặt gắt gao, Dạ Dao Quang nhìn thấy một màn như vậy tâm thần không khỏi kéo căng, dùng hết sức hô lớn.
Mắt thấy thân thể Ôn Đình Trạm bị quẳng ra xa, hung hăng nện lên phía vách động thạch bích, một đạo kim quang chợt lóe phóng tới.

Kim Tử thả người kịp thời nhảy qua giữ chặt lấy Ôn Đình Trạm, xoay người phiêu nhiên rơi xuống đất.
Thấy vậy Dạ Dao Quang mới âm thầm thở hắt ra một hơi, nhưng cơ hồ trong nháy mắt này, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, cả người đều bị dây mây màu đen khóa chặt bên trong, quanh thân là dòng khí âm lãnh chảy qua, bên tai là những tiếng gào khóc thê lương thảm thiết.
Một cỗ âm khí từ mắt mũi miệng và phần dưới cơ thể nhảy tiến vào trong thân thể, Dạ Dao Quang muốn ngăn cản nhưng hoàn toàn vô lực, đúng như cá nằm trên thớt, chỉ đợi người tới làm thịt.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể lựa chọn phó thác cho vận khí của mình.

Xung quanh hài tử nàng xuất ra một cỗ khí hộ thể, đem đứa bé bao bọc bên trong, không để âm khí làm tổn thương.

Về phần chính mình, nàng tin tưởng mệnh mình còn cứng!.

Truyện Đam Mỹ
Là người làm mẫu thân, Dạ Dao Quang một lòng chỉ nghĩ đến hài tử, mà trong mắt Ôn Đình Trạm chỉ có duy nhất một mình nàng.

Sau khi được Kim Tử đỡ rơi xuống mặt đất, Ôn Đình Trạm lập tức rời Kim Tử, hướng tới Dạ Dao Quang chạy qua, lại không nghĩ tới đám dây mây bốn phương tám hướng cản đường.
Hắn vài cái xoay thân tránh khỏi công kích của đám dây, chân vừa mới hạ xuống thì thấy Dạ Dao Quang bị dây mây đen đặc bao kín thân thể, nhất thời đáy mắt nổi một luồng huyết sắc.
Trong lúc hắn đang muốn bỏ mặc tất cả xông tới, Kim Tử lại lập tức ngăn lại: “Sư công, sư phụ hiện không có việc gì, sư công lúc này không thể xúc động, nếu như người bị thương ngược lại sẽ làm sư phụ phân tâm, cho tâm ma thừa lúc lợi dụng.”
Lời nói của Kim Tử không ngờ làm Ôn Đình Trạm bình tĩnh lại, hắn cùng Kim Tử lùi về phía sau tới một địa phương an toàn.

Mục đích của tâm ma là thai nhi trong bụng Dạ Dao Quang, trước khi đạt được mục đích, toàn bộ tinh lực của nó sẽ không rời khỏi người nàng.

Nếu Ôn Đình Trạm không tới gần phạm vi của nó, nó cũng sẽ không rảnh đi công kích.
“Ngươi vừa mới nói hôm nay là ngày cực âm, mấy thứ này đều từ cực âm chi linh xuất ra” Lúc tiếp xúc gần với đám dây mây đen này, khí chí dương trong cơ thể Ôn Đình Trạm có thể khắc chế bọn chúng nên hắn cũng đã đoán ra.
“Phải, những thứ này đều do vật cực âm ngưng tụ biến ảo mà thành.” Kim Tử gật đầu nói.
“Như vậy, cực âm chi linh có phải gặp vật cực dương sẽ bị khắc chế không?” Ôn Đình Trạm mím môi hỏi.
“Đúng thế…” Kim Tử đang định gật đầu đột nhiên thấy có gì đó không đúng, lại nghĩ đến Ôn Đình Trạm có Dương châu liền vội vàng giải thích” “Không được, sư công, cốt nhục trong bụng sư phụ chính là vì Âm dương song thai mà đến, âm dương vừa đúng cân bằng.

Âm khí tuy rằng muốn ăn mòn hài tử của sư phụ nhưng vì thế âm dương cân bằng nên nó cũng không dễ dàng gì.

Hiện giờ nếu sư công dùng khí chí dương tiến vào, sư phụ mang nếu là long phượng song thai, sư công người chính là tự tay giết chết nữ nhi của mình!”
Thân thể Ôn Đình Trạm cứng đờ, ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Kim Tử.

Kim Tử có chút sợ hãi nuốt nuốt nước miếng, lại không thể không kiên trì nói: “Trừ phi, trừ phi trong bụng sư phụ chỉ có một nam thai, bằng không…”.
Âm dương song thai chính là một cỗ khí âm dương, sau khi tiến vào cơ thể tu luyện giả là nữ, cực kỳ dễ dàng mang thai nhưng chưa hẳn đã là song thai.

Chuyện này phải xem Âm dương song thai dung hợp với cơ thể thế nào.

Nếu dung hợp khi dương khí chiếm thế thượng phong thì chính là thai nam còn nếu khí chí âm chiếm thượng phong thì đây là thai nữ.
Bởi vì Dạ Dao Quang liên tục có Âm dương song thai bảo hộ, Kim Tử căn bản không nhìn ra hài tử Dạ Dao Quang đang mang là nữ hay là nam hay là song nhi.

Đừng nói Kim Tử nhìn không ra, chỉ sợ thế gian này không có bất kỳ ai có thể.
Ba loại tình huống này, Ôn Đình Trạm nếu muốn ra tay, tỷ lệ giết phải nữ nhi có lẽ đạt tới hai phần ba…
Ôn Đình Trạm tâm một trận lạnh chìm, nhưng hắn cũng không có thời gian do dự, nhìn thấy Dạ Dao Quang chìm trong đám âm khí tối đen, ánh mắt hắn càng thêm kiên định: “Ngươi nói cho ta biết, khí chí dương này có thể tương trợ Dao Dao hay không, có thể giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh không”.
“ Tất nhiên là có tương trợ cho sư phụ nhưng có thể giúp người thoát ra được hay không thì ta cũng không biết.” Kim Tử dè dặt cẩn trọng trả lời.
Chí dương khắc chí âm, điều này tất nhiên không thể nghi ngờ, nhưng trong chuyện này nhiều nhân tố chưa thể xác định rõ ràng, tỷ như nghị lực cùng năng lực của Dạ Dao Quang hiện tại, hay tỷ như Ôn Đình Trạm có đủ năng lực duy trì hay không thì không thể đoán trước.

Hơn nữa Ôn Đình Trạm vô cùng có khả năng tự tay giết nữ nhi, Kim Tử tuyệt không dám cam đoan gì.
Ôn Đình Trạm tất nhiên biết ý tứ trong đó, cho nên hắn hít sâu một hơi, không chút do dự lấy ra Dương châu: “ Giúp ta mở đường!”
Nói xong, Ôn Đình Trạm thả người chạy vội hướng tới Dạ Dao Quang, Kim Tử muốn ngăn trở đã không kịp mà trên thực tế nó cũng có tư tâm.

Hiện giờ người có thể giúp Dạ Dao Quang chỉ có Ôn Đình Trạm, so với hài tử trong bụng Dạ Dao Quang, bất luận ở trong lòng Ôn Đình Trạm hay trong lòng nó, Dạ Dao Quang vẫn là trọng yếu hơn cả.

Cho nên nó cũng không tận lực ngăn cản Ôn Đình Trạm mà thuận thế mở đường cho hắn, đem đám âm khí vây công Ôn Đình Trạm đánh cho tan tành, nhường Ôn Đình Trạm thuận lợi nhảy tới gần Dạ Dao Quag.
Ôn Đình Trạm lập tức lấy ra Dương châu, lật tay đưa Dương châu tiến sâu vào trong đám dây mây đang trói buộc Dạ Dao Quang.


Âm khí kia nhận phải công kích tức khắc tràn ra, bám lấy tay Ôn Đình Trạm mà leo lên, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ cánh tay hắn, theo từng gân mạch tiến vào trái tim.
Cánh tay nhất thời lạnh lẽo đến chết lặng, một cỗ âm khí phảng phất như con cự mãng giương cái miệng lớn như bồn máu muốn đem cả người hắn nuốt vào.

Cũng may lúc âm khí đánh úp ngược lại về lồng ngực hắn, một đoàn khí nóng quanh quẩn dựng lên, đem ngăn cách âm khí bên ngoài.
Nguyên bản Dạ Dao Quang cùng tâm ma kịch liệt tranh đấu, lúc nàng cảm thấy đã lực bất tòng tâm, một cỗ lực lượng nóng như lửa từ đâu nhảy vào thân thể nàng, làm nàng cả người chấn động.

Càng làm cho Dạ Dao Quang không thể ngờ tới là luồng lực lượng này thế nhưng đại lượng lại bị hài tử sắp sinh của nàng hút lấy, phảng phất như cá gặp nước thích ý tự tại.
Tại đây sau khi một luồng lực lượng rót vào, bụng Dạ Dao Quang lập tức như bị thúc đẩy, nàng cảm giác được hài tử chớp mắt đã trôi xuống, thấm chí không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì.
Một tiếng khóc anh nhi thanh thúy nỉ non vang lên, một bó kim quang chói mắt* (luồng ánh sáng màu vàng) từ trên bầu trời chiếu dọc xuống thẳng một đường theo quỹ tích linh khí đã mở ra lúc trước.

Ánh mặt trời đem mọi vật tà ác dập nát, những âm khí kia chớp mắt hóa thành tro tàn, liền ngay cả vòm khống chế do tâm ma thi pháp dưới kim quang từng tấc, từng tấc bị ăn mòn.
“Không thể nào, không thể nàooo!” Nhìn tứ chi thân thể dần bị ăn mòn, tâm ma hoàn toàn không thể tin.

Nó muốn giãy dụa nhưng tất cả đều chỉ phí công, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình từng chút dưới vầng thái dương tan thành khói bụi.
Tại Hải Tháp, Nguyên Ân cùng Ích Tây trưởng lão chờ đã lâu đều không nhịn được mà đáy mắt gợn sóng.
“Phật tử hàng thế, thiên hạ trọc diệt.”* (đại ý là những thứ xấu xa bị tiêu diệt).


Bình luận

Truyện đang đọc