QUÁI PHI THIÊN HẠ



“Tỷ tỷ!” Tang Cơ Hủ một chút cũng không chậm trễ, một chút cũng không miễn cưỡng.
Dạ Dao Quang nhìn nàng cười ôn nhu, sau đó nàng thực chính thức dẫn Tang Cơ Hủ đi gặp Ôn Đình Trạm, trịnh trọng báo chuyện lại cho hắn.

Đối với Dạ Dao Quang, nàng muốn làm gì, cho dù chọc tới ông trời, Ôn Đình Trạm cũng sẽ nguyện đồng lõa, huống chi nhận thêm một muội muội.
Hơn nữa không có ai hiểu Dạ Dao Quang hơn Ôn Đình Trạm, Tang Cơ Hủ hiện tại thật là không có nhà để về, cho dù cha mẹ còn khỏe mạnh, nhưng nàng trở về gặp cũng chỉ làm bọn họ liên lụy.

Lại đã trải qua tình cảm với Minh Nặc, Dạ Dao Quang đối với nàng có chút thương tiếc, nếu các nàng không phải tỷ muội, chờ đến sự tình bên này chấm dứt, Tang Cơ Hủ cũng không tiện lưu lại phủ bọn họ, đi theo bọn họ.

Tang Cơ Hủ ngày sau có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không dễ giúp đỡ một chút.
Tới buổi tối, Dạ Dao Quang liền cố ý tự mình xuống bếp, làm thật nhiều đồ ăn ngon, ở trên bàn cơm trịnh trọng tuyên bố, Tang Cơ Hủ cùng nàng kết nghĩa kim lan.

Càn Dương đang ăn ngừng lại, đùi gà trong tay rớt xuống, vẻ mặt không vui: “Sư phụ, ngươi vì sao không nhận Tang cô nương làm đồ đệ?”
Nghĩa muội, kia chẳng phải hắn có thêm sư thúc? Hắn chỉ muốn có sư muội, không muốn có trưởng bối!
“Chỗ nào cho ngươi nói nhảm nhiều như vậy?” Dạ Dao Quang trừng mắt Càn Dương, Tang Cơ Hủ đã từng là Thánh nữ Miêu tộc, thiếu chút nữa trở thành Tộc mẫu.

Nếu thành đồ đệ của nàng, đây không phải đánh vào mặt Miêu tộc sao? Ngày sau còn có thể thế nào cùng Miêu Tộc làm sự việc Tang Cơ Hủ trộm thánh vật từ việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không? “Ngươi nếu đã ăn no, liền đi tu luyện cho ta!”
Từ khi Càn Dương nuốt mồi lửa Thiên dương vẫn luôn chưa thể tiêu hóa, Dạ Dao Quang bắt hắn một ngày tu luyện tám canh giờ để bảo đảm không bị dương khí hại thân.

Cũng chủ yếu là Mị Lượng không phối hợp, hắn nói Càn Dương sẽ hút khí thuần âm của hắn, cho nên Càn Dương chỉ có thể dùng thời gian tu luyện mỗi ngày tiêu hao bớt dương khí.
Vừa nghe đến tu luyện, Càn Dương tức khắc héo, hắn lập tức lùa cơm, hiện tại không thể so với trước kia, hắn cơm nước xong không ngủ, phải tu luyện hai canh giờ mới có thể ngù.

Nếu không ăn no, tu luyện chưa đủ canh giờ hắn liền đói bụng.
“Sư thúc cũng không cho các ngươi nói không.” Ăn cơm xong, Tang Cơ Hủ cầm mấy lục lạc nhỏ như đầu ngón út ra, lục lạc xuyên qua dâytơ hồng, đưa cho Càn Dương, mỗi người nhận một cái, “Đây gọi là cổ linh, bên trong lục lạc có một cổ trùng không gây bất kỳ thương tổn nào cho con người, loại cổ trùng này ngày thường sẽ không phát huy tác dụng, chỉ cần các ngươi không tiền vào chỗ có dòng khí cấm, nó sẽ không chết.

Con trùng này đối với toàn bộ các loại trùng khác trong thiên hạ đều có lực cảm giác rất nhạy bén, ngoại trừ đồng loại, khi có cổ trùng tới gần các ngươi trong phạm vi mười bước chân, lục lạc sẽ vang.”
“Sư thúc!” Càn Dương tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng tiến lên, tiếng gọi so với ai khác trở nên nhiệt tình.
Dạ Dao Quang mặt đầy hắc tuyến, chỉ cảm thấy mặt mũi bị ném hết.
“Sư thúc……” Ngay cả Kim Tử cũng thực không tiết tháo đỏ mắt nhìn cổ linh trong tay Càn Dương, nó nhảy lên, hai tròng mắt kim quang lấp lánh nhìn Tang Cơ Hủ.
Tang Cơ Hủ nhân cơ hội vuốt v3 bộ lông tỏa sáng của nó, cũng đeo vào móng vuốt nó một cái.
Dạ Dao Quang nhìn Kim Tử ngồi xổm trên bàn, duỗi bộ móng được đeo cổ linh về phía Tang Cơ Hủ, càng nhìn càng giống chó….
Càn Dương có, Kim Tử cũng có, Tang Cơ Hủ không quên cho Tuyên Khai Dương một cái.


Còn lại Lôi Đình Đình.

Tang Cơ Hủ cũng chỉ có bốn cái, nàng không cho Lôi Đình Đình thứ này mà đưa Lôi Đình Đình một hộp nhỏ: “Đây là đan dược dùng cổ trùng luyện chế, ngươi ăn nó vào ít nhất có thể thêm hai mươi năm thanh xuân.

Ngươi yên tâm, bên trong cổ trùng không phải vật còn sống, sẽ không gây tổn hại cho thân thể.”
“Cảm ơn, Tang tỷ tỷ……” Lôi Đình Đình tuy rằng nghe được là luyện chế từ trùng, có chút sợ hãi, kêu nàng ăn vào nàng cũng có chút e ngại, nhưng một phen tâm ý của Tang Cơ Hủ, nàng vẫn rất lễ phép cùng cảm kích nhận lấy.
Đưa xong quà cho tiểu bối, Tang Cơ Hủ xoay người nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, từ bên hông cởi xuống túi gấm, trong túi gấm có viên hoàn màu phiếm vàng: “Cái này cho tỷ phu.”
“Chúng ta đều chưa chuẩn bị lễ cho ngươi, ngươi cũng phải giữ lại cho mình chút thứ tốt đi.” Dạ Dao Quang đẩy lại, túi gấm này Dạ Dao Quang lần trước hành châm cho Tang Cơ Hủ cũng đã nhìn thấy, nếu nàng đoán không sai, viên lạp hoàn bên trong được phong kín hẳn là bảo vật không rời thân.
“Đây là cổ hoàng do chính ta luyện chế.” Tang Cơ Hủ nói với Dạ Dao Quang, “Tỷ phu chỉ cần đem nó ăn vào, vạn cổ thần phục.”
Cổ hoàng, Dạ Dao Quang lúc ở kiếp trước đã nghe nói qua, khi đó đã thất truyền, cái gọi là cổ hoàng Dạ Dao Quang cũng không biết luyện chế ra như thế nào, nhưng loại cổ này đưa người khác nuốt vào, nó không ăn lục phủ ngũ tạng, cũng không hút máu người, ngược lại nó sẽ lấy độc tố cùng tạp chất bên trong cơ thể làm đồ ăn, nó sẽ giúp nguyên chủ từng thời khắc giữ vững trạng thái tốt nhất.

Nếu người này vô ý trúng loại cổ khác, không quan tâm cổ trùng đó cường đại cỡ nào, vừa vào trong cơ thể, lập tức biến thành đồ ăn của cổ hoàng.
Trong thân thể nếu có cổ hoàng, chẳng những vạn cổ thần phục, cũng là bách độc bất xâm, mọi độc dược đều sẽ bị cổ hoàng coi như đồ bổ nuốt sạch, cho dù là đọc dược kiến huyết phong hầu cấp tính cũng đều không ngoại lệ.
Loại đồ vật này, truyền tin ra ngoài có thể làm cả thiên hạ đều sôi trào, cho dù là tu luyện giả cũng cầu mà không được!
“Thứ quý giá thế này, người càng cần hơn người khác.” Sắc mặt Dạ Dao Quang vô cùng nghiêm túc.

Mẫu cổ của Tang Cơ Hủ đã chết, vừa lúc cổ hoàng có thể bù đắp.
“Tỷ tỷ cùng tỷ phu nếu tin ta thì nhận lấy đi.” Tang Cơ Hủ đem viên lạp hoàn đặt trên bàn trước mặt Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, “Trong thân thể ta từng có mẫu cổ, máu cùng cổ hoàng tương khắc.

Nếu nó vào trong cơ thể ta, sống không được mấy năm, đây là phí phạm của trời.”

Nguyên bản thứ này nàng muốn đưa cho Minh Nặc, nếu nàng muốn thành toàn hắn, nàng sẽ không tiếp tục dây dưa, cũng sẽ không làm hắn chịu thêm ân huệ nào khác.

Những gì Dạ Dao Quang làm làm nàng thực cảm động, nàng biết Dạ Dao Quang thương tiếc nàng hai bàn tay trắng, cho nàng sự ấm áp, yêu quý, không so đo ở cùng nàng có thể bị liên lụy vì Miêu tộc.

Lúc này nhận nàng, kỳ thật chính là kháng lại sự trừng phạt Miêu tộc dành cho nàng ngày sau.
Tuy rằng nàng cũng không có tâm tư tìm chỗ dựa, sai lầm của nàng nàng sẽ gánh vác, nhưng giờ khắc này, tâm nàng trước nay chưa từng có thời điểm thê lương cô tịch, Dạ Dao Quang hướng nàng duỗi tay ôn hòa.
“Nếu tỷ tỷ cùng tỷ phu không thu hạ, ta đây coi như vẫn là người ngoài với mọi người.

Ở trong mắt ta, người một nhà là không cần so đo.” Tang Cơ Hủ thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm chậm chạp không nhận liền đặt xuống lời nói kiên quyết rồi sau đó nhẹ giọng, “Kỳ thật cổ hoàng đáng quý, nhưng vừa vào thân thể, nó liền cùng chủ nhận cùng mệnh tương liên, tỷ phu có tỷ tỷ bên cạnh, tất nhiên là người trường thọ, cũng có thể đủ làm nó phát huy hết giá trị.

Hơn nữa, hiện tại tỷ phu không nhận nó, mấy phản đồ kia dù gì cũng có thuật tài của tộc, lại là cổ linh, cũng khó lòng phòng bị.

Mẫu cổ của ta đã chết, lực cảm giác giảm mạnh, tỷ tỷ cũng bớt phải suy nghĩ một việc mà kết quả hối cũng không kịp.

Thế gian này chẳng những có kiến huyết phong hầu*, còn có loại cổ thấy huyết trí mạng.”
*Kiến huyết phong hầu: một loại cây độc đi qua miệng vết thương ngấm vào máu, người trúng phải lập tức nghẹt thở dẫn đến tử vong..


Bình luận

Truyện đang đọc