QUÁI PHI THIÊN HẠ



Nhìn Khắc Tùng ẩn nhẫn tức giận rời đi, Dạ Dao Quang mới hiểu vì sao Ôn Đình Trạm hai ngày trước nói với nàng, Hoàng Kiên không rảnh nhằm vào hắn, nguyên lai Hoàng Kiến sớm mượn binh tới Mạc Bắc.
“Chàng như thế nào đem Hoàng Kiên dẫn tới Mạc Bắc?” Dạ Dao Quang có chút không rõ, trong tay Hoàng Kiên binh mã đã không ít, hắn dẫn thiệt kỵ Mông Cổ, đó chính là phải phân chia ly canh với người khác, cũng giống như bảo hổ lột da.

Hoàng Kiên thông minh như vậy, vì sao lại đi vào bước này.
“Ta đi một chuyến tới Thổ Phiên.” Ôn Đình Trạm mỉm cười.
“Sao?” Bọn họ cùng đi một chuyến Thổ Phiên, chuyện này chỉ sợ sau khi bọn họ trở về đã truyền tới tai Nam Cửu Vương, Nam Cửu Vương hẳn sẽ đem chuyện này nói cho Hoàng Kiên, chẳng qua thời điểm bọn họ biết đến đã quá muộn, Ôn Đình Trạm đã từ Thổ Phiên trở về, không nắm được chứng cứ, cũng sai mất thời cơ ngáng chân Ôn Đình Trạm tốt nhất.
“Ta bất lực trở về.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng lại thêm một câu.
“Bất lực trở về……” Dạ Dao Quang nhấm lấy bốn chữ này, chợt bừng tỉnh đại ngộ, “Đây là Hoàng Kiên cảm nhận nguy cơ.”
Ôn Đình Trạm khó đối phó thế nào, có bao nhiêu xảo trá, có bao nhiêu thủ đoạn, Hoàng Kiên so với bất kỳ kẻ nào đã được lĩnh hội.


Ôn Đình Trạm tự mình đi một chuyến Thổ Phiên, lại bất lực trở về, chuyện này cho thấy cái gì? Chẳng phải cho thấy Nam Cửu Vương ở Thổ Phiên đã một tay che trời.
Hoàng Kiên cùng Nam Cửu Vương hợp mưu, kỳ thật người phải xuất lực nhiều nhất vẫn luôn là Hoàng Kiên, Nam Cửu Vương ẩn trong chỗ tối, có thể tiến có thể lùi.

Hơn nữa, Nam Cửu Vương dù sao cũng là thân đệ đệ của Hưng Hoa Đế, hắn mới là người ngoài.

Hai người bọn chúng nếu khởi sự thành công, Nam Cửu Vương có thế lực cường đại, Hoàng Kiên hao tốn tâm cơ cũng không muốn đổi từ một chủ tử này sang một chủ tử khác, vẫn phải khom lưng uốn gối trước mặt người Tiêu gia, một chuyến này của hắn chẳng phải mất trắng?
Cho nên, hắn yêu cầu hậu thuẫn, để có thể uy hiếp tới lợi ích của Nam Cửu Vương, hắn cùng Nam Cửu Vương phải có thực lực cùng địa vị ngang nhau.

Nam Cửu Vương có Thổ Phiên, vậy hắn liền túm chặt Mông Cổ, chưa tới thời điểm gỡ mặt nạ, tất nhiên là đồng tâm hiệp lực, tới thời điểm mặt nạ buộc gỡ xuống liền có chỗ dựa vào.
Khó trách Ôn Đình Trạm tới Thổ Phiên đều không tiếp xúc với quan viên ở đây, chỉ tới thẳng Cống chùa, Thả nhân đại sư ở Cống chùa đích xác có ảnh hương tới năng lực quân chính Thổ Phiên, điểm này không thể nghi ngờ.

Nhưng Ôn Đình Trạm cũng không thu hoạch được gì ở chỗ Thả Nhân đại sư, chuyện này liền càng thêm chấn động Hoàng Kiên, làm hắn thêm minh bạch thế lực Nam Cửu Vương.
Hơn nữa Hoàng Kiên tại bữa tiệc duyệt binh đã bại lộ trước Hưng Hoa Đế, bị Ôn Đình Trạm cướp chính quyền, điểm này chỉ sợ Nam Cửu Vương sẽ thực bực bội.

Ôn Đình Trạm chân trước làm Hoàng Kiên lỗ nặng, sau lưng bị Nam Cửu Vương ở Thổ Phiên uy hiếp.

Nam Cửu Vương dù trầm ồn ít khi ra mặt, nhưng cũng không ngại tới chèn ép Hoàng Kiên.
Kể từ đó, Hoàng Kiên cảm thấy nguy cơ càng sâu, hắn mới có thể bước lên con đường Mạc Bắc mà Ôn Đình Trạm đã vạch sẵn.

“Hoàng Kiên còn có một dụng ý.” Ôn Đình Trạm đi lên trước, cúi đầu dắt tay Dạ Dao Quang, “Dùng đại quân Mông Cổ tới khởi sự, hắn cũng như Nam Cửu Vương đều có thể vừa tiến vua lùi, tình thế có thế đảo trắng thay đen.”
Chờ tới khi đại quân Mông Cổ xâm lấn, Hoàng Kiên có thể sửa lại từ tạo phản thành kiêu hùng, tình thế nào có lợi hắn sẽ đứng về bên đó.

Hắn sẽ cho rằng đây là thế cục bất bại, đồng thời hắn cũng có thể dùng cách này tới thử thái độ bệ hạ cùng Nam Cửu Vương.
“Quả nhiên cáo già xảo quyệt.” Dạ Dao Quang cảm giác sâu sắc nàng không phải người thích hợp chơi chính trị, giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm, “Vậy còn chàng, chàng tính toán làm Hoàng Kiên trở thành người thế nào?”
Dạ Dao Quang nhớ rõ Ôn Đình Trạm muốn Hoàng Ngạn Bách lưu lại Thanh Hải, nếu Hoàng Kiên là người tạo phản, cho dù Hoàng Ngạn Bách là đại nghĩa diệt thân, chỉ sợ bị phán tội cao nhất, trông tránh được Hoàng gia chu di cửu tộc.
“Để hắn anh dũng hy sinh đi.” Ôn Đình Trạm than nhẹ một hơi, “Vì Thanh Hải từ nay tới hơn hai mươi năm sau sẽ an bình, để hắn trở thành anh hùng hy sinh lừng lẫy hy thì có sao đâu?”
“Tựa như bố chính sử Chiết Giang.” Dạ Dao Quang lại nghĩ tới sự tình này, kỳ thật trong lịch sử có bao nhiêu công huân liệt sĩ vài người là hữu danh vô thực, lại có bao nhiêu người bị hàm oan đại gian đại ác, thị phi đúng sai, miệt mài theo đuổi thì rất nhiều thứ mỹ lệ phù hoa đều hư thối bạch cốt, có đôi khi vì kế lâu dài, không thể không đổi trắng thay đen.
“Ta chỉ là tận lực không cho chiến hỏa lan tràn, làm bá tánh vô tội gặp tai nạn.” Ôn Đình Trạm đem tay Dạ Dao Quang ấn lên ngực mình, “Hư danh thôi, không thẹn với tâm là được.”
Muốn cho Hoàng Kiên để tiếng xấu muôn đời, hắn có rất nhiều biện pháp, nhưng những biện pháp này đều cần thực hiện ở Thanh Hải, Thổ Phiên, Vân Nam, Bắc Mạc, dưới bốn phía sát phạt, yêu cầu dùng vô số máu tươi để chứng minh Hoàng Kiên có tội.

Nếu hắn không gặp dỡ Dạ Dao Quang, không chịu sự ảnh hưởng của Dạ Dao Quang, có lẽ hắn sẽ không để ý tới những người hy sinh vì quá nhu nhược, không thể tự bảo vệ mình.

Nhưng hiện tại đã khác, chỉ là một cái tên trong sử sách, liền có thể làm như không thấy mà huyết nhân, hắn không có tư vị đó?
“Vậy chàng rốt cuộc làm như thế nào?” Dạ Dao Quang suy nghĩ không rõ, cảm thấy rất loạn, trong đầu không có lộ tuyến rõ rang, hoàn toàn không rõ Ôn Đình Trạm bài trí cục này thế nào.
“Nàng chỉ đứng xem là được.” Ôn Đình Trạm dắt tay Dạ Dao Quang, “Chúng ta đi cưỡi ngựa.”
Thảo nguyên Bắc Mạc rộng lớn, đầu tháng tư cỏ xanh như thảm, phóng ngựa trên thảo nguyên vô tận tuyệt đối là một loại hưởng thụ cực hạn.

Ôn Đình Trạm không cưỡi Tuyệt Trì tới, mà từ trong tay dân du mục chọn ra hai con ngựa, một đen một trắng.

Vừa lúc hôm nay hắn mặc một bộ xiêm y màu đen, bên trên thêu hoa bạch lan tinh xảo, mà Dạ Dao Quang đối nghịch với hăn một thân váy lụa tuyết trắng, bên cổ tay áo thêu đóa hoa lan lớn, hai phu thê một đen một trắng cưỡi ngựa dưới không trung xanh thẳm, tạo nên một bức tranh xinh đẹp tuyệt mỹ.
Hai người vui vẻ chạy suốt một canh giờ mới dừng ngựa nắm dây cương dắt đi.

Từ mặt cỏ mềm mại vòng quanh từng làn kim quang, khoác lên ánh hoàng hôn chiều tà, bóng hai người chậm rãi đi rồi quay về.

Vừa lúc đêm nay bọn họ được những người dân du mục mời tới tham gia tiệc lửa trại, Dạ Dao Quang hứng thú bừng bừng lôi kéo Ôn Đình Trạm đi.

Bọn họ ăn thịt dê nướng, uống vò rượu sữa ngựa, nghe những cô nương xinh đẹp mỹ lệ cất giọng hát ca dao.

Đêm thứ hai trôi qua vui vẻ như vậy ở Mạc Bắc.
Hôm sau, Ôn Đình Trạm vẫn như cũ dẫn Dạ Dao Quang cùng hai con ngựa kia vào thành trấn Mạc Bắc.

Dạ Dao Quang rất có hứng thú mua mấy bộ Mông Cổ phục cho nàng cùng Ôn Đình Trạm, hai người cả ngày du ngoạn trong thành, nếm qua những mỹ thực Mông Cổ, rất nhiều món ăn truyền thống đời trước Dạ Dao Quang tới Mông Cổ nhưng cũng chưa được ăn đến.
Mãi cho đến buổi tối bọn họ mới trở về, vào trong lều nỉ, Dạ Dao Quang liền nhìn thấy Tào Bố Đức..


Bình luận

Truyện đang đọc