QUÁI PHI THIÊN HẠ



Dạ Dao Quang vừa nghe liền không kiềm chế được, đã là bức hoạ, vậy nhất định sẽ được đặt ở Triều Hà viên, như vậy mới có ý nghĩa, hùng hùng hổ hổ lôi kéo Ôn Đình Trạm hướng tới trong viện chạy vào.

Trong chính viện, người nên đến cơ bản đều đã đến, Dạ Dao Quang vừa vào sân, liền nhìn đến chính giữa, kia là một bộ cự họa nằm ngang, bức hoạ được treo phía trên thạch bích, màu hoạ đỏ tươi sáng mờ khiến tinh thần phấn chấn.

Mặc dù chỉ là khắc hoạ ở trong tranh, cũng làm cho người ta rung động giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
“Đây chính là vẽ sao...” Dạ Dao Quang không khỏi thấp giọng nỉ non.

Chỉ là bức phác lại đã có khí thế mênh mông như vậy, không biết nguyên đồ sẽ rộng lớn mạnh mẽ tới cỡ nào.

Nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, Dạ Dao Quang thật muốn lộn ngược để xem từ mặt trời mọc thành mặt trời lặn thế nào.

Bất quá cũng là để giữ hình tượng cho Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn ngược lại, quả nhiên tầm mắt cùng góc độ thay đổi cảnh sắc cũng thay đổi theo.

Kiếp trước Dạ Dao Quang cũng đã nhìn những bức tranh hoạ hai ý đồ nhưng khi nhìn không cảm thấy rung động như hiện tại.
Đầu càng nghiêng cảnh càng thêm đẹp, đã nghĩ muốn đem toàn bộ bức đồ thu hết vào đáy mắt, vừa đúng lúc này nàng cảm giác có một cỗ khí hướng tới nàng mà đến.

Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay thân, thân ảnh của nàng hoa mỹ chợt loé rất nhanh đứng thẳng nhìn về hướng vừa đánh tới, là một bóng lưng thiếu nữ mặc đồ Mông Cổ, nàng không khỏi nhíu mày.
Cô nương này rõ ràng chạy tới từ phía sau, nếu nàng không tránh kịp chẳng phải là muốn hai tay đẩy nàng ra?
“Tào Bố Đức, ngươi tại sao vô lễ như vậy, suýt nữa đụng vào vị phu nhân này, còn không mau nhận lỗi.” Dạ Dao Quang còn chưa kịp mở miệng nói, phía sau nàng một đạo âm thanh thuần hậu vang lên.
Dạ Dao Quang theo tiếng nhìn lại, liền bắt gặp một đôi mắt xanh thẳm.

Đôi mắt kia thật sự giống như bầu trời xanh trống vắng trên thảo nguyên nhưng lại cũng vừa xanh ngọc bích tĩnh lặng của hồ nước.

Nam tử này xem ra khoảng hai mươi hai ba, hắn mặc một bộ phục sức thuộc tầng lớp quý tộc Mông Cổ.

Bên hông treo một thanh đao nhỏ bằng bạc, bên trên đao khảm ba viên đã quý ba màu đo lam lục không giống nhau.

Ngũ quan của hắn anh lãng nhưng không thô cuồng, thân hình cao lớn.
Nữ tử bị hắn quát mắng quay đầu lại, xác thực đã làm Dạ Dao Quang hoảng hốt một phen.

Tiểu cô cô nương này ngũ quan thâm thúy, ánh mắt trong vắt, có sự phong tình ngoại tộc cũng lại có thể trạng Hán nhân xinh xắn lanh lợi, đem sự cương nghị cùng ôn nhu kết hợp không có một tia dư thừa, đẹp làm người ta kinh tâm.

Cô nương trên đầu đội một vòng trân châu cùng chuỗi mã não, rèm châu dài nhỏ buông thõng xuống dưới, theo từng cử động của nàng mà lay động phát ra từng tầng hoa quang.

“Tào Bố Đức nhận lỗi với phu nhân, ta mới vừa nghe ca ca nói ở đây có một bức họa thần kỳ liền liều lĩnh lỗ mãng chạy vào, suýt nữa đụng vào phu nhân, xin phu nhân thứ lỗi Tào Bố Đức vô lễ.” Vị tiểu cô nương này nói Mông ngữ, Dạ Dao Quang cũng nghe hiểu được.
Vì thế nàng nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Không sao.”
Nghĩ đến tâm tình chính mình cũng vừa mới khẩn trương chạy vào, nhìn ánh mắt tiểu cô nương thành khẩn mà lại chân thành tha thiết, sự không vui trong lòng Dạ Dao Quang chốc lát thành hư không.
Tào Bố Đức nghe không hiểu lời nói Dạ Dao Quang, đem ánh mắt hướng về ca ca của mình, đôi mắt của vị ca ca này xanh thẳm khác đôi mắt của nàng.

Mắt Tào Bố Đức là màu hổ phách, nàng mang theo điểm khó hiểu nhìn ca ca, dùng Mông ngữ hỏi: “A huynh, nàng nói gì đó, nàng tha thứ ta sao?”
Tào Bố Đức ca ca vui vẻ đi lên phía trước, dùng tiếng Mông Cổ nói: “Vị phu nhân này lòng dạ rộng rãi giống như thảo nguyên chúng ta, nàng không so đo muội thất lễ.”
Dạ Dao Quang nghe thấy lời ca ngợi của người ca ca này mặt có chút đỏ.
“Xá cho muội muội ta thất lễ, phu nhân thứ lỗi.” Tào Bố Đức ca ca dùng Hán ngữ rất lưu loát, không một chút vấp váp nói với Dạ Dao Quang.
Nghe tiếng Hán ngữ trôi chảy này, nếu nam tử trước mắt không có một đôi mắt xanh thẳm kia, chỉ sợ sẽ không có ai hoài nghi hắn là người Mông Cổ.
“Cảm tạ phu nhân thiện lương.” Tào Bố Đức lập tức cong mắt nhìn Dạ Dao Quang.
“Là lão phu chậm trễ, Hầu gia, Khắc Tùng Đài Cát, thất lễ thất lễ.” Đúng lúc này, Hoàng Kiên vội vàng tiến lại.
Đài Cát? Dạ Dao Quang nhìn về phía ca ca Tào Bố Đức, Đài Cát ở thời trước của Dạ Dao Quang chính là tước danh quý tộc Mông Cổ.

Thứ phụ quốc công phân tứ đẳng, từ nhất đẳng Đài Cát tới tứ đẳng Đài Cát, tương đương với quan nhất phẩm tới quan tứ phẩm.

Nhưng kỳ thực lúc trước rõ ràng chỉ có duy nhất công tử của Mông Cổ Vương mới được xưng Đài Cát.
Thái Tổ hoàng đế tuy rằng hàng phục Mông Cổ, nhưng vẫn như cũ sắc phong Mông Cổ khả hãn, thảo nguyên Mông Cổ chính là nước phụ thuộc Nguyên triều, mà không giống như Thổ Phiên trực tiếp dưới sự thống trị của người Hán, nói cách khác vị Khắc Tùng Đài Cát này chính là vương tử Mông Cổ.
“Bột Nhi Chỉ Cân • Khắc Tùng, bái kiến Minh Duệ hầu.” Khắc Tùng Đài Cát làm Hán lễ với Ôn Đình Trạm.

Tuy rằng hắn là vương tử, nhưng phụ hãn của hắn địa vị tương đương quốc công, thân phận chi tử của khả hãn cùng Ôn Đình Trạm hiện tại xem như không phân cao thấp, nhưng nơi này là Trung thổ, hắn vẫn tỏ vẻ tôn trọng.

“Khắc Tùng Đài Cát.” Ôn Đình Trạm đáp lễ.
“A huynh, a huynh, hắn là ai vậy?” Tào Bố Đức nhìn thấy ca ca hành lễ giống nam tử này mới đưa mắt nhìn lên diện mạo, nàng kém chút sợ ngây người, thế gian này còn có nam tử đẹp mắt như vậy sao.
Nàng sống ở thảo nguyên, tự nhiên thích những nam nhi uy vũ hùng tráng giống như ca ca nàng, một đường đến Trung thổ, rất nhiều nam tử nhìn yếu đuối, khó có thể đập vào mắt nàng hoặc thô bỉ không chịu nổi, dùng ánh mắt không chút lễ phép nhìn nàng.

Cho nên nàng sớm nhận định những nam tử nhìn xinh đẹp giống nữ nhân đều là người vô dụng.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng ở khoảng khắc này nhìn thấy Ôn Đình Trạm thì suy nghĩ của nàng triệt để xoay chuyển.

Hắn nhìn cũng không tính khỏe mạnh, nhưng nàng cảm thấy nam nhân này rất có lực, xem hình thể tuyệt đối không thể cường tráng như a huynh của nàng nhưng nàng liền cảm thấy hắn chắn chắn rất đáng tin cậy.

Hơn nữa nhìn đến a huynh hướng Ôn Đình Trạm hành lễ, nàng biết ca ca không chỉ có tôn trọng bình thường mà xuất từ kính ý chân tình của a huynh.

Thế gian này người có thể nhường a huynh kính nể từ tâm rất ít, toàn bộ thảo nguyên chỉ có duy phụ hãn của nàng, liền ngay cả đại huynh cũng không được a huynh để vào mắt.
“Tào Bố Đức, vị này là Minh Duệ hầu thiên triều.” Khắc Tùng giới thiệu với muội muội.
“Minh Duệ hầu?” Mắt Tào Bố Đức chớp mắt lấp lánh vô số tinh quang lộng lẫy, nàng nhìn về phía Ôn Đình Trạm với ánh mắt cực kỳ giống tiểu muội nhìn thấy siêu cấp thần tượng, có chút không thể khắc chế kích động của bản thân, nhưng thấy ca ca khẽ ho nhẹ đánh tiếng, nàng vẫn là nhịn lại, sau đó quy củ làm một cái lễ Mông Cổ: “Bột Nhi Chỉ Cân • Tào Bố Đức bái kiến Minh Duệ hầu gia.”
Dạ Dao Quang nhìn tiểu cô nương hoạt bát này, nghe giọng nói ngọt ngào của nàng không khỏi cảm thấy thích thú.

Tuy rằng ánh mắt Tào Bố Đức nhìn về phía Ôn Đình Trạm có chút bất thường, nhưng nàng hiểu rõ bên trong ánh mắt này không có tình yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc