Dạ Dao Quang chấn động nhìn một màn trước mắt, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lại không nghĩ đến thế nhưng ở đây có nhiều quan tài như vậy.
Một số trực tiếp nằm trên mặt đất, một số lại giống như huyền quan tầng tầng trên tường, có một số lại dùng xích sắt treo trên đỉnh thạch động.
Đại đa số đều không có nắp quan, đều dùng xích sắt khóa trụ.
Dạ Dao Quang thô sơ giản lược đếm đếm, nhìn thế nào cũng có vài trăm chiếc quan tài.
Làm Dạ Dao Quang thấy kỳ dị chính là, có một số chiếc treo trên đỉnh, ngẩng đầu có thể nhìn thấy thi thể trong quan tài, nhưng thi thể thế nhưng nằm yên vị bên trong, không rơi xuống.
Nàng cũng không suy đoán có lực lượng gì khống chế, nhưng nàng biết đây gọi là bạch vu pháp.
Ôn Đình Trạm cũng một phút chấn kinh, hắn chuẩn bị tâm lý vẫn chưa đủ, nhưng hắn cũng cảm thấy tò mò: “Thạch tộc trưởng, thứ ta mạo muội, vì sao có nhiều thi thể như vậy….”
Ý Ôn Đình Trạm là, vì sao bọn họ không mang đi chỗ khác xử lý, cứ để hết ở chỗ này, càng giống như dưỡng thi.
Nhưng Ôn Đình Trạm biết được, dưỡng thi chung quy không phải chính đạo.
Bất quả Thạch tộc trưởng nếu không ngại để bọn họ nhìn thấy, tất nhiên sẽ không phải làm việc gì khuất tất nên Ôn Đình Trạm mới trực tiếp hỏi.
Quả nhiên, Thạch tộc trưởng giải thích với Ôn Đình Trạm: “Chúng ta là đuổi thi nhất tộc, cũng không phải thu thập xác chết.
Chính như Ôn phu nhân khi gặp gỡ quỷ hồn cũng sẽ đem tiêu diệt hoặc độ hóa, làm gì cũng có luật lệ.
Những xác chết này đại đa số còn chưa điều tra rõ thân phận, có chút còn lại là mệnh cách đặc thù, còn có chút là thời cơ chưa tới.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm gật đầu, bọn họ nghe đã hiểu đại khái nhưng để hiểu sâu cũng không tiện mở miệng hỏi, rốt cuộc đây là chuyện trong tộc người ta, có thể nói tất nhiên Thạch tộc trưởng sẽ nói cho bọn họ.
Thạch tộc trưởng thấy hai người không truy vấn, ý cười đáy mắt không khỏi gia tang, liền dẫn bọn họ tiến vào phía sau.
Dạ Dao Quang đã gặp thi vương, mà trước đó cũng chỉ đều là thi thể bình thường, sau khi tiến sâu vào trong động, tất cả đều là cương thi.
Mỗi cương thi được ngăn cách bằng một ô nhỏ, trên mỗi lỗ đều có bùa cùng trận pháp.
Có cửa động chỉ có một cái, nhưng cũng có nơi hai ba cái, chỉ riêng thi vương cửa động có mười mấy cái.
Cương thi ở đây cũng không tính là nhiều, quanh thi vương có khoảng ba mươi cương thi khác.
“Những cương thi ở đây chúng ta đều dựa theo vị trí nó xuất hiện mà làm bùa chú.” Thạch tổng trưởng nói, “Cương thi này, ngoại trừ thi vương, chúng ta hy vọng có thể thanh trừ toàn bộ âm sát khí của chính, tẫn hết khả năng của chúng ta, không vội vàng thiêu cháy, để người chết có thể lại xuống mồ bình an.”
“Cương thi còn có thể thanh trừ khí âm sát? Một lần nữa trở thành thi thể bình thường?” Dạ Dao Quang chưa từng nghe nói qua.
Nàng biết khí âm sát của cương thi có thể bị hút đi, tựa như lúc trước nàng gặp gỡ tiểu cương thi, nàng cũng dùng Thiên Lân hút hết khí âm sát của nó.
Lúc ấy nàng có Thiên lân a, hơn nữa chỉ là một cương thi cấp thấp bị Thiên lân hút kéo tới lôi kiếp.
Một khối thi thể đối với Dạ Dao Quang còn khó đối phó như vậy, nàng không thể tưởng tượng cương thi với tu vi không đồng nhất nhiều như thế, tộc đuổi thi bằng cách nào rõ ràng với khí âm sát lại có thể biến thành thi thể bình thường.
“Đây là bí pháp bổn tộc.” Thạch tộc trưởng giải đáp.
Dạ Dao Quang liền không hỏi nhiều, nhưng đã từng lợi dụng Thiên Lân hấp thu khí âm sát, nàng đối với bí pháp rất khâm phục, cũng phát ra kính ý từ tận đáy lòng với những hành vi thường ngày của tộc đuổi thi.
Kỳ thật cương thi cùng quỷ giống nhau, giết hay diệt đều là đương nhiên, hoàn toàn không gánh sát nghiệt.
Nhưng tộc đuổi thi vẫn theo nguyên tắc cũ, có thể bảo toàn một tức là một, tác phong hành sự này nàng thích, tìm được cảm giác đồng loại.
“Thi vương này, các ngươi tính làm pháp như thế nào?” Dạ Dao Quang nhìn cụ thi vương kia, trên bụng nhỏ của nó vẫn có thứ gì động, nếu không dán mấy tấm phù, chỉ sợ đã sớm tranh thoat, trong đó còn có một tấm đời trước Dạ Dao Quang chưa từng nhìn thấy, bạc phù!
“Chúng ta đã dùng hết sức lực, cũng không thể làm tan hết khí âm sát, vì thế suýt nữa chết một trưởng lão, chỉ có thể dùng Ngũ hành chi hỏa đốt tẫn.” Thạch trưởng tộc than nhẹ một hơi, “Trong bụng nó có âm thai.”
Nói xong, tay Thạch tộc trưởng làm ra một thủ quyết kỳ quái, miệng niệm câu chút ngữ Dạ Dao Quang nghe không hiểu.
Thạch tộc trưởng dọc một đường hướng ra ngoài, mà thi vương cùng mười mấy cương thi trong tộc cùng nhảy theo phía sau Thạch tộc trưởng.
Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang nhìn thấy đuổi thi sát gần như vậy, thực thần kỳ.
Chờ đến khi mười mấy con cương thi đều ra tới, Dạ Dao Quang mới lôi kéo Ôn Đình Trạm cùng đi ra ngoài, cương thi bị Thạch tộc trưởng đưa tới bên trong năm cực dương.
Hiện tại dưới năm căn trụ đồng đã có vài vị lão giả ăn mặc giống nhau, Thạch tộc trưởng đứng ở giữa, hắn chính là phía trước đưa lưng về phía thi vương, phía sau là những xác chết khác.
“Đây là đang làm pháp.” Khí Ngũ hành cả người Dạ Dao Quang dựng lên, bảo vệ Ôn Đình Trạm bên trong.
“Ôn phu nhân, thỉnh đem thần hầu giao cho ta.” Chương Trí Khâu đi đến bên cạnh Dạ Dao Quang thỉnh cầu nói.
Dạ Dao Quang đem Kim Tử ném tới trước mặt Chương Trí Khâu, Chương Trí Khâu liền đem Kim tử vào bên trong âm môn của dương cực, hơn nữa dặn dò vài câu với Kim Tử.
Lúc này Mị Lượng vẫn luôn bị Dạ Dao Quang giấu ở túi gấm bên hông lộ đầu ra đương nhiên qua một nửa viên Dạ minh châu: “Diệt thi đâu, ta cũng lần đầu thấy.”
Dạ Dao Quang không để ý nó, nhìn chằm chằm phía trước, liền thấy Thạch tộc trưởng cùng năm vị trường lão đứng ở năm căn trụ đồng bắt đầu thi pháp.
Năm cỗ lực lượng hội tụ hướng Thạch tộc trưởng, ở trên đầu Thạch tộc trưởng hình thành một đạo chắn, mà dưới thủ quyết biến hóa của Thạch tộc trưởng, khí âm sát từ thi vương cùng những cương thi phía sau hắn tràn ra, từng đạo len lỏi xông tới hắn, cuối cùng bị Thạch tộc trưởng ngưng tụ đầu ngón tay, theo đầu ngón tay giơ cao tới đỉnh.
Những khí âm sát toàn bộ phóng lên cao, lại không phá tan lá chắn của năm vị trưởng lão, toàn bộ xoay quanh đỉnh đầu Thạch tộc trưởng.
Âm khí càng ngày càng dày nặng, ngay cả phàm nhân như Ôn Đình Trạm cũng có thể nhìn thấy trên đầu Thạch tộc trưởng hình thành một đám mây đen.
Đám mây đen nghìn nghịt kia dường như cất giấy vô số oan hồn, duỗi ra quỷ trảo dữ tợn.
Mà những khuôn mặt tử vong bắt đầu vặn vẹo, dường như mơ hồ còn có thể nghe nó phát ra thanh âm chói tai.
Bụng thi vương lập tức nhô lên, dường như âm thai muốn đâm ra ngoài.
Đột nhiên gió bão nổi lên, nhìn thấy tấm phù triện màu đạn phi như tên bắn ra ngoài, Dạ Dao Quang khiếp sợ không thôi, rồi sau đó bụng thi vương nứt ra một đường hắc tuyến, đại lượng âm khí tràn ra.
“Không tốt, âm thai thoát thể mà ra!” Mị Lượng trầm giọng xuống, “Đi mau!”.