QUÁI PHI THIÊN HẠ



Dạ Dao Quang mơ mơ màng màng tỉnh lại sau giấc ngủ, nàng bừng tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sang buổi chiều, động tác của nàng làm kinh động Ôn Đình Trạm đang ở gian ngoài xử lý công vụ.

Cảm giác được hơi thở của Dạ Dao Quang biến đổi, Ôn Đình Trạm nhanh chóng tiến vào, vén lên chuỗi rèm châu.
Nhìn Dạ Dao Quang đang ngồi ngay ngắn trên giường liền bước tới ngồi ở phía mép giường: “Nàng sao thế?”
Hắn vốn muốn hỏi có phải Dạ Dao Quang gặp ác mộng hay không, mới nhớ tới Dạ Dao Quang không dễ dàng nằm mơ.
“Muội một điểm cảm giác cũng không có.” Trong lòng Dạ Dao Quang có chút khiếp sợ, từ khi đứa nhỏ trong bụng nàng không ngừng lớn lên, lực cảm giác của nàng ngày càng bạc nhược.
Nàng rõ ràng ở cửa cung chờ Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lên xe ngựa không kinh động tới nàng, xe ngựa đi được nửa đường nàng cũng không có chút cảm giác, Ôn Đình Trạm đem nàng ôm vào phòng cũng không làm nàng tỉnh giấc! Chuyện này đối với một người tu luyện mà nói, căn bản chính sai sót trí mạng.
“Trên người ta mang theo ninh tức hương.” Ôn Đình Trạm đưa ra viên hương châu đưa cho Dạ Dao Quang, “Lúc ta lên xe ngựa thấy nàng xoay người, là ta đem nàng ôm vào trong lòng nàng mới an tâm ngủ tiếp.


Tuy rằng hiện tại nàng không nhạy bén bằng lúc trước nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tri giác.”
Dạ Dao Quang cầm viên hương châu trong tay.

Hương châu giống như khối ngọc được mài trong suốt, nàng muốn dí sát vào xem xét lại bị Ôn Đình Trạm ngăn lại: “Dao Dao ngủ chưa chán hay sao?”
Dạ Dao Quang lúc này mới ném lại cho Ôn Đình Trạm, hất tay hắn ra, để Nghi Vi tiến tới hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó ra ngoài ngồi cạnh Ôn Đình Trạm đang xử lý công vụ ở gian ngoài: “Chúng ta khi nào đi quận Dự Chương?”
“Trong vòng ba ngày tới.” Ôn Đình Trạm trả lời.
“Vì sao phải lâu như vậy?” Tuyên Khai Dương vẫn còn ở Dự Chương, Dạ Dao Quang là lo lắng cho cậu, mặc dù ở nhà cũ khẳng định sẽ không xảy ra chuyện bất trắc nhưng Dạ Dao Quang vẫn muốn tới sớm một chút.
“Mở quan là việc đại sự, bệ hạ sẽ không dễ dàng quyết định như vậy, hơn nữa sẽ không để một mình ta đi.” Ôn Đình Trạm cười nói với Dạ Dao Quang, “Nếu ta phỏng đoán không lầm, bệ hạ ít nhất sẽ phái một vị vương gia đi cùng chúng ta.”
“Đây là vì sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Tạo áp lực cho Liễu gia.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói, “Dù sao cũng là mở quan, nếu Liễu gia đến lúc đó lại làm hại tới mạng người, không bàn giao cho tốt, ngoài việc ta cùng Liễu gia đều liên lụy, phía bệ hạ cũng cần phải có người tới chứng kiến.”
“Không có khả năng là Sĩ Duệ.” Với tình nghĩa giữa Tiêu Sĩ Duệ cùng Ôn Đình Trạm, Hưng Hoa đế chỉ sợ cùng lo lắng Tiêu Sĩ Duệ thiên vị Ôn Đình Trạm, “Bệ hạ sẽ phái ai?”
Ngàn vạn lần đừng nói là Phúc An vương, Dạ Dao Quang nghĩ đến hắn cá mè một lứa với Đơn Cửu Từ, đến lúc đó nếu như Liễu gia không có người nào muốn liều chết hộ quan, Phúc An vương không chừng cũng tự mình làm ra.
“Nếu ta không sai, hẳn là Ninh An Vương.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm chìm sâu.
“Đơn Cửu Từ có đồng ý?” Ninh An Vương cùng bọn họ có chút quan hệ, không hẳn là người của bọn họ, nhưng ít ra sẽ không làm cho bọn họ quá mức ngột ngạt.
“Bệ hạ muốn cân bằng.” Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch.
Ninh An Vương đứng ở vị trí trung lập, không giúp hắn nhưng cũng sẽ không hại hắn.


Lúc trước bệ hạ đã cho Đơn Cửu Từ đủ sự ưu ái, nếu giờ đẩy hắn xuống cũng sẽ lo lắng lực thu lại quá tay, đến lúc đó hắn lật lại, chẳng những Đơn Cửu Từ khó coi, bệ hạ cũng sẽ khó coi.
Những lời này, Ôn Đình Trạm không cần nói ra Dạ Dao Quang cũng đã nghĩ tới: “Chàng vốn định lần này đi cũng chính là đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Liễu gia sao?”
“Ta cùng bọn họ chưa từng có quan hệ.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Lần này đi, bất quá là để toàn bộ chuyện cũ rõ ràng trước mặt người trong thiên hạ, tránh cho ngày sau lại có người lấy cảm hứng làm văn chương.”
Dạ Dao Quang gật đầu, hỏi tiếp: “Quan tài kia, chàng tính toán mở như thế nào?”
“Có nàng cùng ta, còn có Chi Nam, ba người hợp lực.” Đáy mắt Ôn Đình Trạm đầy ý cười.
“Cổ Cứu?” Chỗ nào cần dùng tới hắn, “Chàng lần trước nói muốn để muội xem tuyệt kỹ của hắn một lần nữa, đó là chỉ chuyện này sao?”
“Phải.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Mỏi mắt mong chờ.” Dạ Dao Quang hơi có chút chờ mong.
Ngày kế lâm triều, nghe Ôn Đình Trạm thuyết pháp chắc chắn việc thuế ngân ở trong quan tài Liễu Thị Nhẫm, trong triều đình nổ ra một cuộc tranh luận lớn, lần này không phải quan lại triều đình bọn họ ra vẻ đạo mạo, mà là bọn họ được giáo dục theo luân thường đạo lý, người đã chết không nên làm phiền.

Nhân gia mới vừa qua đời hai tháng, liền muốn khai quan, chuyện này thật sự làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Có người hoài nghi Ôn Đình Trạm căn bản không tra được thuế ngân ở nơi nào, cố ý mượn chuyện này để che giấu sự thất trách của mình, cũng có người nói thẳng là vì Ôn Đình Trạm cùng Liễu gia có mờ ám, cố tình làm như vậy đẻ làm nhục Liễu gia.

Còn có người chất vấn, nếu như Ôn Đình Trạm đã nói hung thủ trộm thuế ngân chính là Tào Cung, Tào Cung cùng Liễu Cư Mân cũng không cấu kết, vậy vì sao Liễu Cư Mân phải đem thuế ngân để vào quan tài phụ thân mình?
Phải biết rằng ngoại trừ Liễu Cư Mân, bọn họ không nói ra còn có ai khác tham gia vào việc này.


Ở giữa có sai biệt duy nhất, chính là Tôn Lâm Nhi dùng giới tử bỏ hết bạc vào trong quan tài chỉ vẻn vẹn mấy canh giờ, mà bọn họ tất nhiên càng thêm không tin.

Trước khi Liễu Cư Mân trở lại Dự Chương, một nửa thuế ngân đã sớm được Đơn Cửu Từ đưa vào bên trong quan tài Liễu gia.
Nguyên do cụ thể, Ôn Đình Trạm cũng lười giải thích, để bọn họ tùy ý tranh cãi.
“Ý kiến của chư khanh, Ôn ái khanh cũng đã nghe rõ, khanh có giải thích gì không?” Đợi đến khi toàn bộ người trong triều tranh luận đủ, Hưng Hoa đế mới nhìn Ôn Đình Trạm nói, “Ôn ái khanh nói xem, khanh vì sao chắc chắn bên trong quan tài Liễu Thị Nhẫm cất giấu thuế ngân.”
“Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đã tra được Liễu gia có một phần thuế ngân, thỏi bạc này là người của vi thần mang tới.” Ôn Đình Trạm từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, đây là Ôn Đình Trạm sai sử Vệ Kinh đem theo tiền tài chuột tới mộ phần Liễu Cư Mân lấy ra, hôm nay cũng vừa kịp lúc tới tay hắn.
Bạc được nội thị trình lên cho Hưng Hoa đế, Hưng Hoa đế nhìn ấn ký dưới nén bạc, là thuế ngân Hồ Quảng không thể nghi ngờ, sau đó để nội thị truyền xuống cho bách quan trên triều đình.
“Vi thần đã cho người ta kiểm kê qua, số lượng chỉ có một nửa.” Ôn Đình Trạm bổ sung một câu, “Điều này chứng minh, thuế ngân đích xác ở Liễu gia, nhưng một nửa khác ở nơi nào, vi thần cũng nghĩ mãi không ra, thẳng đến hai ngày gần đây mới suy đoán thuế ngân ở trong quan tài Liễu lão thái gia.”
“Ôn đại nhân dựa vào đâu suy đoán?” Lúc này có người đứng ra chất vấn.
“Chuyện này phải bắt đầu từ việc Liễu Cư Mân Liễu đại nhân bị người khác hãm hại.” Ôn Đình Trạm đạm thanh trả lời, “Vi thần ban đầu cũng hoài nghi Liễu đại nhân cấu kết cùng Tào Cung, nhưng Tào Cung bị người hiếp bức chứng cớ vô cùng xác thực, điểm này thần nghĩ chư vị đại nhân không thể nào phản bác.”
Ôn Đình Trạm nói xong xoay người, ánh mắt quét về phía bách quan, không có một người nào có ý kiến khác, bởi vì chứng cứ Tào Cung bị người khác uy hiếp Ôn Đình Trạm đã sớm trình lên.
“Giả thiết người này là Liễu đại nhân, chư vị đại nhân không cảm thấy Liễu đại nhân tự mâu thuẫn với chính mình?” Ôn Đình Trạm ngay sau đó nói, “Liễu đại nhân uy hiếp Tào Cung trộm thuế ngân, lại đem thuế ngân ép Tào Cung đưa đến trong tay chính mình?”.


Bình luận

Truyện đang đọc