QUÁI PHI THIÊN HẠ

Nghi Ninh nhìn ánh mắt Dạ Dao Quang đầy sự chờ mong, lập tức đem bánh bao Ôn Đình Trạm làm ra gắp lấy một cái để trên đĩa, đem đĩa đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang.

Ôn Đình Trạm dùng tay bẻ đôi chiếc bánh, hơi nóng liền tỏa ra xung quanh: “Nàng nếm thử xem, có đúng hương vị nàng thích hay không.”

“Chàng làm, nhất định là hương vị muội thích.” Dạ Dao Quang không ăn ngay mà mở lời trước.

Nghĩ đến đêm qua hắn cũng vất vả vì nàng suốt đêm, sáng sớm hôm nay lại vì nàng có thể ăn chút thức ăn mà phí nhiều tâm tư như vậy, Dạ Dao Quang đã không cảm giác được đói khát nữa, toàn bộ bị tình ý của hắn làm no đầy.

Nàng cúi đầu hướng miệng lên nửa chiếc bánh Ôn Đình Trạm đang cầm cắn một ngụm, tuy rằng mùi hương so với bánh bao ở kiếp trước của nàng có sự tương đồng, nhưng Dạ Dao Quang khi ăn vào lại có cảm giác không giống nhau. Nhưng đối với nàng mà nói, đây mới là bánh bao có hương vị ngon nhất mà nàng từng ăn qua, hơn nữa nàng không biết có phải tác động lên tâm lý hay không, đêm qua nôn ra toàn bộ, ăn vào bất cứ thứ gì dù chỉ một ngụm cũng đều buồn nôn, nhưng hôm nay một chút buồn nôn đều không có.

Mặt mày giãn ra: “Rất ngon, là hương vị đẹp nhất muội từng ăn qua.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.

Dạ Dao Quang gật đầu, ăn liền một lúc năm cái, còn uống thêm một chén cháo, thật sự là không thể ăn thêm mới ngừng lại: “Chàng không nếm thử bánh bao do chính mình làm ra có hương vị gì sao?”

“Tay ta……” Ôn Đình Trạm ủy khuất nhìn chính mình.

Sáng sớm Dạ Dao Quang đều là Ôn Đình Trạm làm mọi việc cho nàng, Dạ Dao Quang cũng không rõ tay hắn quấn băng lúc nào, vì thế cầm lấy chiếc đũa, liền giống như hắn vừa cho nàng ăn giờ nàng làm lại giống như vậy.

Hai người cứ đưa qua đưa lại tới chính ngọ, vừa lúc này Tuyên Khai Dương ôm một chậu cây bạc hà nhỏ đi vào: “Hài nhi thỉnh an cha, thỉnh an mẫu thân.”

“Con làm gì mà mồ hôi đầy đầu rồi?” Dạ Dao Quang lấy ra khăn tay lau lau cái trái Tuyên Khai Dương.

“Hài nhi trên đường đi chọn một chậu bạc hà mang tới cho mẫu thân.” Tuyên Khai Dương bê chậu hoa tiến lên, “Sớm đã muốn tới thỉnh an mẫu thân nhưng lại nghe Nghi Ninh tỷ tỷ nói, đêm qua đệ đệ trong bụng mẫu thân quậy cả một đêm, nhớ ra hài nhi lúc dạ dày không khoẻ chỉ cần ngửi thấy mùi hương bạc hà liền dễ chịu.”

Dạ Dao Quang nháy mắt cảm động tột đỉnh, nàng cảm thấy nếu như nàng chết đi, cũng chết không luyến tiếc, nàng thật sự đã có hạnh phúc hoàn mỹ nhất trên thế gian này.

“Cảm ơn Khai Dương.” Dạ Dao Quang cho hạ nhân nhận chậu cây sau đó vuốt ve mặt cậu, “Con đã ăn cơm chưa?”

“Hài nhi ăn rồi ạ.” Tuyên Khai Dương thẹn thùng cười nói, “Hài nhi khi trở về đi ngang qua Bách Vị Trai, liền ở Bách Vị Trai dùng cơm trưa.”

“Được, vậy mau đi tắm đi.” Dạ Dao Quang cười gật đầu.

“Hài nhi cáo lui.” Tuyên Khai Dương hành lễ liền lui ra.

“Là ai cùng Khai Dương ra ngoài?” Chờ đến khi Tuyên Khai Dương đi khỏi Dạ Dao Quang mới hỏi Ấu Ly.

Ấu Ly hành lễ rồi đi xuống, rất nhanh nàng liền đưa theo một nam đồng ước chừng mười tuổi đi tới, hài tử kia có chút câu nệ, toàn bộ thân mình đều đứng thẳng căng cứng: “Nô Tiểu Triện khấu kiến hầu gia, khấu kiến phu nhân.”

“Đứng lên đi.” Dạ Dao Quang cố gắng thu nhỏ giọng nói, “Ngươi bồi thiếu gia đi ra ngoài, thuật lại mọi chuyện từ lúc Tương thiếu gia đi ra ngoài nói cho ta.”

“Dạ, thiếu gia giờ Tỵ ra khỏi cửa, nô bồi thiếu gia đi tới trước tiệm hoa……” Tiểu triện vừa mới bắt đầu đã có chút thấp thỏm, nhưng càng nói càng thông thuận, “Thiếu gia làm thế nào cũng không tìm được bạc hà, nô ban đầu muốn khuyên thiếu gia hồi phủ, để thiếu gia phân phó quản gia đi mua, nhưng thiếu gia khăng khăng muốn tự mình đi ra ngoại ô hái bạc hà dại. Thiếu gia ở ngoại ô gặp gỡ vài đạo tặc, bất quá đều bị thiếu gia đánh bỏ chạy, khi trở về sắc trời đã không còn sớm, thiếu gia nói nếu cậu chưa từng dùng bữa, phu nhân sẽ đau lòng, vì thế đi ngang qua Bách Vị Trai vội vàng dùng cơm trưa, sau đó cùng nô chạy về phủ.”

“Ngươi lui ra đi.” Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu nói.

“Nàng làm sao nhìn ra Khai Dương gặp phải chuyện này?” Ôn Đình Trạm tự nhận bản thân mắt sáng như đuốc, lại cũng chỉ cảm thấy Tuyên Khai Dương cả người một loại tư thái vội vội vàng vàng, thật sự không có nhìn thấy Tuyên Khai Dương còn bị người khác động thủ.

“Hắn còn nhỏ, khí ngũ hành trên người chưa hoàn toàn nắm chắc, sau khi phóng thích quanh thân còn quanh quẩn hơi thở tàn lưu.” Dạ Dao Quang tới gần liền cảm giác được, chẳng qua cẩn thận đánh giá hắn không có bị thương, mới không vội hỏi ngay lúc đó. Tâm ý của hài tử, Dạ Dao Quang không muốn bởi vì chuyện này làm trong lòng cậu không thoải mái.

Nàng lo lắng Tuyên Khai Dương gặp phiền toái, hoặc xuống tay chưa biết nặng nhẹ làm người khác bị trọng thương cuối cùng chịu không nổi mà chết, vô tình lây dính sát nghiệt, nếu như là đạo tạc, vậy chuyện cũng sẽ khác, dù chết cũng không sao, cũng là đối phương nổi lên ác ý với cậu trước.

“Khai Dương tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng tâm trí của đứa trẻ này không giống như những hài tử đồng trang lứa, con làm việc xưa nay có chừng mực.” Ôn Đình Trạm thấp giọng nói, “Nàng đừng lo lắng.”

“Muội nhớ rõ chàng lúc tám tuổi, so với Khai Dương tâm nhãn còn nhiều hơn.” Đã gặp qua Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy tất cả đứa trẻ khác đều chỉ là trẻ con, dù thông minh cũng không an tâm.

“Nàng và ta sinh ra ở trong nghịch cảnh, tất nhiên là không thể đánh đồng.” Ôn Đình Trạm biết được Dạ Dao Quang là nghĩ tới hắn lúc ấy muốn đem mượn tay tiểu tử Sở gia giết người.

Nhoáng cái đã mười mấy năm qua đi, một chặng đường này của bọn họ, thật sự là tràn ngập kích thích, kinh tâm động phách.

“Phu nhân, Lôi cô nương đã trở lại.” Dạ Dao Quang đang muốn mở miệng nói tiếp thì Ấu Ly vào bẩm báo, “Nàng muốn thỉnh an phu nhân.”

Đây là muốn hỏi nàng có cần nghỉ trưa hay không, Dạ Dao Quang gật đầu: “Cho nàng lại đây đi.”

Một năm không gặp, Lôi Đình Đình cao lên không ít, đã là thiếu nữ tuổi cập kê, dáng người lay động, thướt tha lướt đón gió đi tới, phảng phất tinh thần phấn chấn như hoa xuân.

“Hầu gia, phu nhân.” Lôi Đình Đình hành lễ với Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang.

Nàng hành lễ được một nửa liền bị Dạ Dao Quang đỡ lấy: “Người một nhà, không cần phải hành đại lễ, ngươi trở về thì tốt rồi.”

“Làm phu nhân lo lắng, là Đình tỷ nhi không phải.” Lôi Đình Đình có chút áy náy nói.

“Ta thật ra không lo lắng cho ngươi.” Dạ Dao Quang cười nói.

Lôi Đình Đình không nghĩ tới Dạ Dao Quang sẽ nói như vậy, tức khắc ngây ngốc không biết nên đáp lời như thế nào.

“Ngươi có việc gì không, ta thật ra lo lắng A Trạm nhà ta lại nổi lửa giận.” Dạ Dao Quang nói tiếp.

Lôi Đình Đình sắc mặt trắng nhợt, nàng vội vàng giải thích: “Phu nhân minh giám, Đình tỷ nhi đối với hầu gia tuyệt không có tâm tư!”

Dạ Dao Quang ngẩn ra, chợt duỗi tay đỡ trán: “Là ta không có nói rõ ràng, A Trạm phái ám vệ do đích thân hắn huấn luyện che chở cho ngươi, ngươi nếu như xảy ra chuyện, chỉ sợ chàng sẽ nghi ngờ năng lực của bản thân.”

Lôi Đình Đình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: “Là Đình tỷ nhi không tốt, để hầu gia cùng phu nhân lo lắng.”

“Ta đã nói, chúng ta là người một nhà, không cần phải như vậy, ngươi khẳng định đi đường mệt mỏi, mau đi rửa mặt nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi ngươi nghỉ tốt rồi rồi chúng ta lại nói.” Dạ Dao Quang nhìn bộ dáng còn sợ hãi của Lôi Đình Đình, chỉ có thể để nàng lui ra.

Chờ đến sau khi Lôi Đình Đình đi rồi, Dạ Dao Quang mới quay đầu lại nhìn Ôn Đình Trạm: “Chàng đã trở thành mãnh thú hồng thủy rồi.”

“Cũng là một cô nương trong sáng.” Ôn Đình Trạm lại khen.

Bình luận

Truyện đang đọc