QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Ngoài thành Phạm Dương mười dặm có một tòa miếu Quan Thế Âm, vì một lần từng có bọn trộm cắp cướp bóc chiếm giữ trong đó mà dần dần nhang đèn tàn lụi. Sau đó những người này lần lượt bị bắt, lần lượt bị gϊếŧ, trong miếu Quan Thế Âm thanh tịnh trở lại. Chỉ tiếc lòng dân chúng còn sợ hãi, không dám đến nữa, ngôi miếu thờ này cuối cùng vẫn bị bỏ phế.

Ngày mùng sáu tháng sáu, đêm.

Hai người một nam một nữ dựa vào nhau ngồi trên đất trước bàn thờ, trước người cách đó không xa đốt một đống lửa trại, trong ánh lửa sáng sáng tối tối, lộ ra trạng thái mệt nhọc không che giấu được.

Bọn họ chính là Quân Mặc Ninh và Hoắc Nhẫn Đông, mà đêm nay, vốn phải là niềm vui tân hôn đêm động phòng hoa chúc của bọn họ.

Quân Mặc Ninh ôm bả vai Hoắc Nhẫn Đông, để nàng dựa vào ngực mình nghỉ ngơi, ôn nhu nói, "Nhẫn Đông, là tam ca ca có lỗi với nàng..."


"Tam ca ca đừng nói như vậy," Nữ tử giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái hơn dựa vào, "Ba ngày nay là thời gian ta trải qua kiên định nhất trong những năm gần đây."

Quân Mặc Ninh vuốt mái tóc đen dài đến eo nữ tử, cảm giác được có mấy nút thắt nho nhỏ, đây là vì một đường phong trần không rảnh xử lý, "Nhẫn Đông, sáng sớm ngày mai đến tửu lâu Duyệt Lai ở Phạm Dương nghỉ ngơi dưỡng sức một phen lại đi Vọng Giang Lâu ha; còn có, sau khi lấy được thuốc, ta về kinh trước, ta phái người trong lâu hộ tống nàng chậm rãi về."

"Ta không muốn..." Giọng nữ tử cũng không cứng rắn, ngược lại giống như thiếu nữ làm nũng, "Tam ca ca ta sẽ không làm lỡ chuyện."

"Là ta không nỡ," Giọng Quân Mặc Ninh càng mềm mỏng, "Đường dài khoái mã bôn ba tổn thương nữ tử quá lớn, trong lòng ta bận tâm Hàm nhi không nghĩ ngợi nhiều được, nhưng tam ca ca thật sự không nỡ nàng..."


"Tam ca ca," Hoắc Nhẫn Đông ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn nam tử hôm nay hẳn phải chân chính xưng là chồng mình, trong mắt y ánh ánh lửa, tuy mệt mỏi nhưng vẫn phát sáng lòng người, "Ngươi nói với ta chuyện Hàm nhi đi, bằng không ngươi vì hắn ngay cả hôn kỳ cũng không để ý, ta sẽ ghen tị..."

Quân Mặc Ninh cưng chiều sửa sang bụi bặm trên tóc nữ tử một chút, dứt khoát để nàng nửa nằm trên đùi mình, ánh mắt y nhìn về phía bóng đêm vô biên bên ngoài ánh lửa, ngày hè côn trùng kêu vang, y lại nhớ tới trời băng đất tuyết năm đó.

"Hàm nhi... là đứa bé rất ngoan..." Nam tử nói liên miên, nữ tử mỉm cười nhìn ánh lửa, trong bóng đêm dày đặc, hai mắt nàng từ bi, tựa như đôi mắt vị Quan Thế Âm sau bàn thờ kia.

Vô Âm Các viện chính phủ, Tề Hàm im hơi lặng tiếng nằm trên giường, hơi thở yếu ớt. Hắn nặng nề hôn mê, cũng không biết tiên sinh hắn và sư nương hôm nay lẽ ra đã xuất giá đang ở ngoài ngàn dặm vì hắn bôn ba xin thuốc... Trong một khoảnh khắc, hắn thực hiện trách nhiệm một người làm huynh trưởng bảo hộ đệ đệ; lại vì vậy mà hắn thiếu ân sư càng nhiều ân nghĩa khó đền, đã định trước cuộc đời này khó báo đáp...


Dưới giường, Tề Vân quỳ ngồi dưới đất, bám mép giường ngủ. Sắc mặt thiếu niên cũng không tốt, uể oải tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt nhiều ngày chưa giãn ra. Ba ngày nay, ngoại trừ xử lý mình và nấu thuốc, nếu không hắn gần như thời thời khắc khắc đều canh giữ bên giường, mặc dù là hoàng đế cũng không thể mang hắn đi. Mà chỉ cần ở bên giường, hai đầu gối hắn liền không rời mặt đất, cái này không chỉ là trách phạt trước khi tiên sinh đi, cũng là phương thức hắn giãi bày áy náy...

Sông dài dần trôi, sao sáng lặn về tây, bất kể bóng đêm dày đặc cỡ nào, cuối cùng rồi cũng sẽ có bình minh phá vỡ màn đêm...

------------

Giang Quan Lan nghe người hồi báo nói từ kinh thành có hai người tới cầu kiến, hắn vội vã đặt công việc trong tay xuống đi đến Niệm Ân Đường. Hắn thân làm minh chủ võ lâm Giang Nam nhiều năm, vóc người cao lớn, khí thế lỗi lạc. Hắn mới từ phương bắc về, tồn đọng một đống chuyện giang hồ, nhưng sau khi nghe được có người cầu kiến vẫn mời khách dâng lễ trước, đủ thấy nghĩa khí giang hồ.
Nhóm tiền bối võ lâm hiểu rõ Giang Vọng Lâu võ sao có thể tưởng tượng nổi, đứa con trai độc nhất mà Giang Vọng Lâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sẽ lãng tử hồi đầu thay da đổi thịt sau khi nhà mất người vong.

Cái gọi là không trải qua một phen lạnh thấu xương, sao hoa mai có thể tỏa mũi hương. Chỉ là cái giá thật sự quá lớn.

Lúc Giang Quan Lan một thân khỏe mạnh xuất hiện ở Niệm Ân Đường, nhìn thấy một nam tử đứng chắp tay hướng về phía bên ngoài đường, bóng lưng y cao ráo, áo xanh lỗi lạc, càng làm nổi bật trời xanh mây trắng ngoài cửa, càng lộ vẻ hơn người. Những năm gần đây hắn từng gặp không ít thiếu niên anh hào, chỉ là người trước mắt này, vỏn vẹn một bóng lưng, liền đủ để khiến lòng người dao động.

Còn một nữ tử khác... Giang Quan Lan giật mình phát hiện, thế mà hắn nhận ra!
"Hoắc cô nương, đã lâu không gặp!"

Hoắc Nhẫn Đông mỉm cười đứng lên, chỉnh đốn trang phục hành lễ nói, "Giang lâu chủ mạnh khỏe."

Giang Quan Lan ngạc nhiên nhìn vị thần y năm đó dạn tay dùng một thanh đao bạc mổ bụng ra vẻ nữ nhi như vậy, ngẩn người mới ôm quyền nói, "Mạnh khỏe mạnh khỏe, Hoắc cô nương đây tới có gì chỉ giáo? Vị này chính là..."

Từ lúc hai người Giang Hoắc hàn huyên, Quân Mặc Ninh đã xoay người đứng bên người Hoắc Nhẫn Đông, nghe được câu hỏi này, hắn vẫn không mở miệng, chỉ nhìn nữ tử bên người.

Hoắc Nhẫn Đông nhàn nhạt cười nói, "Đây là vị hôn phu của ta, kinh thành Quân thị Quân Mặc Ninh."

Giang Quan Lan im lặng, mặc dù hắn cách xa triều đình, nhưng sao có thể hoàn toàn không biết gì cả về động tĩnh của triều đình? Kinh thành Quân thị? Không cần tường thuật tự giới thiệu, ngoại trừ phủ thừa tướng còn có nhà thứ hai sao?
Chủ nhân vẫn còn đang ngẩn ra, Quân Mặc Ninh ôm quyền nói, "Giang lâu chủ có lễ, Mặc Ninh ở nhà thứ ba, lâu chủ gọi Quân tam là được rồi."

Tam?! Giang Quan Lan sửng sốt, vội vàng nói, "Không dám không dám, Quân công tử mời."

Khách chủ ngồi xuống, sớm có hạ nhân dâng nước trà, Giang Quan Lan hỏi, "Không biết Quân công tử Hoắc cô nương hôm nay tới đây, có gì chỉ giáo?"

Hoắc Nhẫn Đông uống cạn nước trà xanh cũng không tiếp lời, Quân Mặc Ninh nói ngay vào điểm chính, "Xin thuốc."

Giang Quan Lan lần nữa sửng sốt.

Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Giang lâu chủ, học trò trọng thương tâm mạch hai lần, không phải tục tâm đan không cứu được mạng sống. Quân tam tới đây, là vì xin thuốc."

Vẻ mặt Giang Quan Lan có chút biến hóa, hắn tự nhận ngay thẳng, ai ngờ công tử trẻ tuổi trước mắt càng nói không vòng vèo hơn. Tính tình hắn vốn vui vẻ, chỉ là y có sở cầu, thật sự làm người khác có chút khó chịu. Ngữ khí của hắn không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa, "Quân công tử, ngươi đã biết Vọng Giang Lâu có tục tâm đan, cũng biết vì thuốc này bổn lâu mắc họa diệt môn..."
"Ta biết," Quân Mặc Ninh tiếp lời nói, "Nhưng mạng người quan trọng, nếu không cùng đường, Quân tam không đến mức làm người khác khó chịu."

Giang Quan Lan trầm ngâm. Đạo nghĩa giang hồ cứu người nguy nan, công tử trước mắt thản nhiên xin thuốc không giống giả bộ, bên cạnh y lại là "Hoắc Quan Âm" Hoắc cô nương giang hồ sùng kính, có lẽ quả thật không phải tục tâm đan không cứu được. Nhưng nói đi nói lại, thuốc này chỉ có một viên... lẽ nào liền dễ dàng đưa người khác như vậy?

Thấy hắn trầm ngâm, Quân Mặc Ninh lại mở miệng nói, "Ta biết chúng ta mạo muội đến thăm như vậy, thật sự có chút gây khó chịu. Nhưng mạng người quan trọng, Giang lâu chủ, Quân tam nguyện dốc hết tất cả, chỉ cầu lâu chủ cho thuốc."

Hoắc Nhẫn Đông đời này chưa từng nghe Quân Mặc Ninh hướng về người ngoài nói ra một chữ "cầu", đêm qua nàng nghe y kể chuyện Tề Hàm, hôm nay liền nhìn thấy tam ca ca nàng quả thật vì học trò một tay dạy dỗ có thể vứt bỏ tất cả. Hai thầy trò giao phó sống chết cho nhau, thật sự không biết nên vui mừng hay xót xa.
Giang Quan Lan suy cho cùng phóng khoáng, làm khó dễ trước mặt người khác cũng có nguyên do. Hắn và học trò Quân Mặc Ninh không quen biết, nhưng tục tâm đan là Vọng Giang Lâu hắn trả giá giá thê thảm mới thu được đồng thời bảo vệ, làm một người giang hồ, có một viên thuốc như vậy tựa như nhiều hơn một mạng. Nếu không phải hắn từ lúc đánh một trận với ma giáo xong ân uy được xem trọng nhanh chóng đặt chân trong giang hồ, có lẽ những năm gần đây, đã sớm tranh chấp không ngừng.

Nhưng mà... Một mạng người...

"Quân công tử, không bằng ngươi suy nghĩ lại những biện pháp khác một chút đi." Suy cho cùng, hắn vẫn không muốn.

Quân Mặc Ninh hiểu rõ lập trường của Giang Quan Lan, thế nhưng hiểu cũng không ý nghĩa dừng tay như vậy. Y đứng lên nói, "Giang lâu chủ, chuyện hôm nay Quân tam bắt buộc phải làm, nếu có chỗ đắc tội hy vọng lượng thứ."
A, đây là... muốn mạnh bạo? Giang Quan Lan hắn sợ gì!

Chuyện giang hồ, từ trước đến nay đấu một trận phân thắng thua. Hai người dời bước đến đình viện, tay mỗi người đã cầm trường kiếm. Mười năm trước Giang Quan Lan một thanh trường kiếm quét sạch tứ đại trưởng lão ma giáo, từ đó thiết lập địa vị giang hồ, ngoại trừ công phu căn bản của Vọng Giang Lâu hắn, chủ yếu vẫn dựa vào bốn tầng kiếm pháp ngay cả bản thân hắn cũng không biết lai lịch.

Mà người tuổi trẻ trước mắt, như vực sâu sừng sững, phong phái an nhiên.

Ra tay chỉ trong chốc lát.

Hoắc Nhẫn Đông đứng trên bậc thang nhìn hai người ngươi tới ta đi nhanh chóng di chuyển, nàng cũng không lo lắng tam ca ca thất bại. Tuy mấy năm nay, nàng và Bán Hạ, Vương Nguyên nhi bọn họ cực kỳ hiếm thấy Quân Mặc Ninh thật sự ra tay, đó cũng chỉ là vì ở kinh thành, bây giờ không có đất cho y dụng võ! Thế nhưng lúc nhìn y hơi hơi biểu diễn thân thủ dạy võ nghệ cho Bán Hạ, Hàn Túc bọn họ, cũng đủ để bọn họ tin tưởng, cho dù thả Quân tam thiếu tới giang hồ mênh mông, cũng có thể đánh ra bảng hiệu loại người hung ác của mình trong thời gian ngắn nhất!
Giang Quan Lan cùng người giao chiến lúc này cực kỳ kinh hãi, hắn chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như vậy, giống như chính mình chưa ra chiêu liền bị nam tử đối diện phong tỏa tất cả chiêu sau cùng với đường lui! Giống như... giống như y hoàn toàn hiểu rõ võ công của mình!

Nhận thức như vậy khiến võ lâm minh chủ Giang Nam đổ mồ hôi lạnh, Quân Mặc Ninh cũng không khách khí, xuất ba kiếm liên tục cực nhanh, khiến Giang Quan Lan không thể không ném kiếm tự bảo vệ mình!

Không hổ là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, Giang Quan Lan nhìn kiếm của mình, nhìn nhìn người trẻ tuổi khí định thần nhàn đối diện, sang sảng cười nói, "Mười năm trước có người chỉ bảo Giang mỗ, thua phải nhận, không thua nổi còn mất mặt hơn so với thua! Hôm nay Giang Quan Lan thua, thứ vốn dùng để cứu mạng, Giang mỗ nguyện ý dâng!"

Bình luận

Truyện đang đọc