QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

"Ngươi chưa hỏi?!" Quả nhiên Quân Vũ bùng nổ, cảm xúc lúc vào cửa khôi phục lại, không tự chủ được lên giọng nói, "Hắn trở về trọn một ngày vậy mà ngươi chưa hỏi! Vậy ngươi đang làm cái gì? Hàm nhi đâu?"

Khí thế Quân Mặc Ninh thấp rồi lại thấp, cung cung kính kính giải thích, "Hàm nhi... đi ra ngoài mấy ngày nay, bài học không làm tốt, hôm qua bị ta phạt nặng một trận, bây giờ còn... chưa tỉnh..."

Quân Vũ tức giận nở nụ cười, nhìn khuôn mặt đệ đệ vi nhân sư biểu*, nói rằng, "Quả nhiên là làm tiên sinh người ta, bài vở lớn hơn trời! Chuyện tự thả phạm nhân lớn như vậy cũng không quan trọng bằng bài vở! Ta đây xin hỏi Quân tiên sinh, lệnh cao túc* tự thả phạm nhân, ngươi một không hỏi, hai không phạt, là định làm thế nào?"

* Vi nhân sư biểu nghĩa là làm thầy phải làm gương. Lệnh cao túc là cách gọi học trò người khác.


Hiếm khi nghe thấy Quân Vũ nói năng châm chọc, trong lòng Quân Mặc Ninh biết lần này huynh trưởng thật sự cực kỳ tức giận, vì vậy càng cẩn cẩn thận thận nói, "Ca, Ninh nhi... không dám nói dối huynh, sở dĩ không hỏi chuyện lần này, là..."

"Là cái gì!" Quân Vũ cũng ít khi thấy đệ đệ cũng có lúc nói quanh co, lại càng khiến y thêm lo lắng trong này còn có nội tình hay không!

Quân Mặc Ninh ngẩng đầu lên nói, "Hồi huynh trưởng, là Ninh nhi căn bản không cảm thấy Hàm nhi làm sai! A Đề Mạc Thu Hoằng vốn chính là người chết, bắt lấy có ích lợi gì?"

Tề Hàm bị đánh thức lúc Tần Phong đóng cửa, nghe Tần Phong nói Quân Vũ tới, lại nghe tiên sinh ra lệnh cấm, sao còn ngủ yên ổn được, nhưng mà trên tay, phía sau và trên đầu gối hắn tổn thương không nhẹ, cũng chỉ có thể nhờ Tần Phong dìu đỡ yếu ớt đứng cạnh cửa phòng trong, nghe phòng ngoài nói chuyện.


Lúc đầu, là nguyên nhân tiên sinh tóc trắng. Tề Hàm cúi đầu đứng, dưới sự trấn an của tiên sinh, áy náy bất an trong lòng lần nữa tuôn tràn như suối phun. Hắn biết, bất kể lí do hung hiểm cỡ nào, cái giá tiên sinh trả vì hắn, hắn mãi mãi cũng trả không hết.

Sau đó, hắn chỉ nghe thấy tiên sinh nói hắn không làm sai! Đúng là... là thế này phải không? Hôm qua bởi vì bài học và xử sự không thoả đáng hắn đã chịu một trận phạt nặng như vậy, Tề Hàm vốn tưởng rằng tiên sinh niệm tình hắn chắc chắn không thể chịu đựng trách phạt chuyện này, mới tha hắn chữa khỏi vết thương rồi hỏi tiếp! Bây giờ... vậy mà... tiên sinh căn bản không dự định hỏi, còn cho rằng mình không làm sai sao?

Sau một khắc, Tề Hàm đang rất kinh ngạc không hiểu chỉ nghe thấy gian ngoài truyền đến tiếng bàn tay vỗ lên bàn, kèm theo thanh âm hai đầu gối quỳ xuống. Lập tức toàn thân hắn đều cứng đờ... tiên sinh là đang thay hắn thừa nhận hỏi trách!


"Không làm sai!" Quân Vũ thu hồi lòng bàn tay phải tê dại, đứng lên mắt nhìn xuống Quân Mặc Ninh đang quỳ, hỏi, "Ngươi ta biết A Đề Mạc Thu Hoằng là người chết, hoàng thượng không biết, những người khác trong triều không biết! Lưu Giang Xuyên là hoàng thượng tự thân hạ ý chỉ, phái khâm sai đuổi bắt áp giải phạm nhân, dù cho toàn bộ người Trung Châu đều biết hắn là người chết, chúng ta liền có thể tùy ý xử trí?"

Quân Mặc Ninh bởi vì chọc giận huynh trưởng mới quỳ xuống thỉnh tội, đối mặt với chất vấn có liên quan chuyện này, ngược lại y bình tĩnh nói rằng, "Ca, ta không biết vì sao Hàm nhi nhất định phải thả Lưu Giang Xuyên, nhưng ta tin tưởng, đương nhiên không phải chỉ vì báo đáp ân đức ngày đó Lưu Giang Xuyên liều mình cứu giúp. Lùi một bước mà nói, mặc dù rằng, lí do này cũng đủ rồi. Ngày đó Lưu Giang Xuyên biết thân phận Hàm nhi, vẫn động thân cứu giúp, lần này Hàm nhi chẳng qua đồng hành tương báo mà thôi."
"Đồng hành tương báo?" Quân Vũ lần nữa ngồi xuống, nói rằng, "Quân thần Bắc Mãng cũng hưng sư động chúng* áp giải hoàng tử Trung Châu vào vương đình sao? Lưu Giang Xuyên cũng cướp tù? Tam thiếu gia ngài thật sự hoành hành ngang ngược đã quen, ai cũng không để vào mắt! Ngươi biết tin tức trong kinh truyền thế nào không? Hoàng trưởng tử cấu kết Bắc Mãng thông đồng với địch b*n n**c, Quân tam thiếu âm thầm sắp đặt muốn phục dựng tiền triều!"

* Hưng sư động chúng đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người.

Nghe nửa đoạn trước, Quân Mặc Ninh còn nghĩ phải nói đàng hoàng với huynh trưởng nhà mình một chút, lúc nghe được câu sau cùng, rốt cuộc y nhịn không được bật cười. Nhìn thấy sắc mặt huynh trưởng cáu giận, tam thiếu gia vội vã dừng lại, ra vẻ ngoan ngoãn nói, "Ca, lời này nói đến rất dài, huynh nghe ta nói chậm rãi... Ca, vừa nãy một cái, đau..."
"Cút đứng lên!" Nhìn thấy đệ đệ nhà mình giả bộ vuốt đầu gối, Quân Vũ không ăn mềm không ăn cứng, hết lần này tới lần khác chỉ ăn cái bộ dạng này của y.

Quân Mặc Ninh cười hì hì đứng lên, chân chó sáp lại gần huynh trưởng nói, "Ca, lợi ích lớn nhất của độc chiếm thiên hạ chính là ở chỗ, chỉ cần hoàng đế tin tưởng, những người khác có tin hay không cũng không là vấn đề. Những người nói ta muốn phục dựng tiền triều đó, huynh không nói ta cũng biết, tất nhiên là đám lão thần triều đại trước theo chân tiên đế đánh thiên hạ, hiện tại triều đình nuôi bọn họ, nhàn hạ không việc liền góp ý bậy bạ. Bọn họ hướng về phía ta, cũng là hướng về phía cha, chờ ngày nào đó về kinh, ta mời con cháu đời sau của bọn họ uống trà, bảo bọn hắn trở về dạy những lão tổ tông kia một chút, dưỡng lão nên có dáng vẻ dưỡng lão, đừng suốt ngày lo bò trắng răng nói hươu nói vượn."
Quân Vũ nhìn đệ đệ mặt mày tinh thần phấn chấn, cơn giận trong lòng cũng dần dần bình ổn, câu cuối cùng này quả thật không khiến y và phụ thân Quân Tử Uyên để ở trong lòng, bọn họ lo lắng nhất, vẫn là hành vi của Tề Hàm đến cùng có liên lụy tiên sinh bao che cho con này hay không, lại phải làm ra hành động kinh thế hãi tục gì.

Quân Mặc Ninh đứng một bên nói tiếp, "Về phần nói Hàm nhi b*n n**c, ca, huynh đã biết tâm tư Hàm nhi, có lẽ còn là chuyện tốt thằng nhóc con cầu còn không được!"

Quân Vũ trừng đệ đệ một cái, Tề Hàm do y nuôi lớn không sai, nhưng hiện tại thân phận đã rõ ràng, vẫn... không kiêng nể gì cả!

Sao Quân tiên sinh có thể có giác ngộ cao như vậy! Y phân tích nói, "Tự thả phạm nhân, nói trên luật pháp là phải thẩm vấn bị phạt, Hàm nhi chỉ cần nói vì riêng tư bản thân, báo đáp ân ngày đó Lưu Giang Xuyên cứu giúp là được rồi. Thiếu niên ân oán rõ ràng có gì không đúng, chỉ là một phạm nhân, thả liền thả, hắn là một đứa nhỏ nào đâu biết rằng trong chuyện này dính líu cái gì? Người không biết không có tội, tối đa chịu một trận đình trượng cung quy."
"Đơn giản như vậy?" Quân Vũ nhíu mày, sao vào miệng đệ đệ, dường như căn bản không có chuyện gì!

"Chỉ đơn giản như vậy!" Quân Mặc Ninh cười nói, "Ca ca lo lắng không yên xuất kinh, tất nhiên hoàng đế nghe xong những lời này khẩn trương cực kỳ, hạ đủ loại nghiêm lệnh cho ca, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn chính là như thế, nghĩ chuyện phức tạp lên đương nhiên thành không sống thì chết, vậy còn không hù chết người. Lại nói chuyện thông đồng với địch b*n n**c, thiên hạ là thiên hạ của Tề gia, Hàm nhi b*n n**c nhà mình, muốn mua cái gì nha? Lời đồn này tất nhiên là những người tâm hướng Vân nhi thả ra, đoạt đích mà, nước lên thì thuyền lên. Nực cười những người đó dùng sai tâm tư rồi, lần này nếu hoàng thượng thật sự phế thân phận Hàm nhi trong cơn nóng giận, thằng nhóc con sợ nằm mơ cũng phải cười tỉnh! Đứa nhỏ lớn lên ở dân gian, tâm rất dân dã, hoàng cung có lớn hơn nữa cũng chỉ một tấc vuông, sao có thể so với vạn dặm giang sơn chân chính!"
Tề Hàm nghe đến đó, sức lực toàn thân đều dỡ xuống, vết thương trên mông vô cùng đau đớn, được Tần Phong dìu đỡ, lại nằm xuống giường rồi. Hắn nghĩ thầm, có lẽ tiên sinh biết hắn tỉnh, mượn cơ hội giải thích cho đại sư bá, dạy mình nên ứng đối chuyện này như thế nào.

Nhưng mà... trong lòng Tề Hàm toát ra một ít... ý niệm rất xa lạ, xa lạ đến khiến hắn nhất định phải buông bỏ một vài chấp niệm mới có thể tiếp tục suy nghĩ...

Hai huynh đệ ngoài cửa còn đang tiếp tục nói.

Rốt cuộc Quân Vũ hoàn toàn bình tĩnh lại, ý bảo đệ đệ ngồi xuống trò chuyện, mình thì nói rằng, "Theo lời ngươi nói, có lẽ Hàm nhi nếm chút khổ sở, là có thể chuyện lớn hóa nhỏ; nhưng chung quy ngươi là tiên sinh người ta, dạy không nghiêm là thầy lười biếng, chuyện này càng đơn giản, trách nhiệm của ngươi có thể lại càng lớn..."
Quân Mặc Ninh thờ ơ cười cười nói, "Bạch Thiên Lan, Bán Hạ đều có thể làm chứng cho ta, chuyện này do một mình Hàm nhi gây ra; nếu hoàng đế nhất định phải lôi kéo tiên sinh ta đây dẫn ra pháp trường với con hắn, tội "dạy không nghiêm" ta lĩnh thì có làm sao!"

Quân Vũ bất đắc dĩ, hắn biết đệ đệ vì chuyện Tề Hàm chưa bao giờ tính toán công lao không hỏi cái giá, mà lần này vì thân thể Tề Hàm cả mái tóc đen đều thành tóc bạc... Hoàng đế thấy, cũng sẽ xúc động thôi. Một phen hỏi đáp, Quân Vũ cũng tạm thời đặt chuyện kinh thành xuống, nghiêng mặt sang bên hỏi, "Ninh nhi, ngươi nói Hàm nhi không chỉ vì báo ân mới thả người, còn vì cái gì? "

"Ta chưa hỏi Hàm nhi, cho nên cũng không biết hắn thả Lưu Giang Xuyên còn có nguyên nhân gì." Quân Mặc Ninh không nóng không lạnh nói, "Chẳng qua khi trước lúc ta bảo Liêu Vô Kỳ đi gϊếŧ Lưu Yên, ở mật các phòng nàng tìm được một ít tư liệu, trong đó có liên quan tới A Đề Mạc Thu Hoằng, thế nhưng viết rất mịt mờ, ta cũng không rõ vì sao. Bây giờ biết người này còn sống, mặc dù không biết giữa huynh đệ bọn họ tính toán mưu đồ bí mật gì, nhưng ca à, áp giải Lưu Giang Xuyên hồi kinh, thật chỉ mang về một phiền toái lớn. Hàm nhi nửa đường thả hắn, ta cảm thấy chuyện này làm rất tốt."
"Nói thế nào?" Lúc này, Quân Vũ đã có thể thảo luận chuyện này rất thản nhiên.

Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Trong triều sốt ruột tức giận muốn người này, đơn giản vì thân phận hắn là tam hoàng tử Bắc Mãng, nhưng... hắn là người chết mà!" Quân tam thiếu thật sự bắt đầu lo lắng vì đám trong triều kia ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy chút gì liền cho rằng lợi ích khổng lồ.

"Bắc Mãng một khi trở mặt không nhận, thậm chí quật ngược lại, nói Trung Châu ta tùy tiện lấy một người giả mạo hoàng tử qua đời của bọn họ, có thể mượn cơ hội khai chiến hay không? Coi như A Đề Mạc Hạ Xuyên nhịn, viết phong thư ngoại giao chế nhạo đường đường là Trung Châu lại dùng phương pháp này tránh giao chiến, chẳng phải nhát gan sợ phiền phức, rùa đen rụt đầu vân vân, hoàng đế nhìn rồi rất vui vẻ sao? Lui một vạn bước mà nói, trên dưới Bắc Mãng nhận vị hoàng tử này, liền một lần vất vả nhàn nhã suốt đời thì sao? Nếu như là ta, trước hết giả vờ uất ức muốn thả người về, Trung Châu không đáp ứng chính là cố ý kiếm chuyện, hay muốn chiến tranh; đáp ứng rồi, chúng ta có thể ra điều kiện bao lớn? Còn có thể khiến Bắc Mãng dâng quốc thư tự xưng thuộc quốc hay sao?"
Cuối cùng, Quân Mặc Ninh tổng kết nói, "Ban đầu, cửu ca liền không nên dính vào chuyện này, tìm một củ khoai nóng phỏng tay mà cho rằng mỹ thực. Từ xưa đến nay, tác dụng của con tin đối với chiến tranh, đến bây giờ liền cực kỳ bé nhỏ, đã muốn đánh trận rồi, ai còn nhớ đến ai! Muốn hòa bình chỉ có ba phương thức. Thứ nhất, nước giàu binh mạnh; thứ hai, không buông bỏ chiến tranh; thứ ba, thi hành ân uy. Cho tới bây giờ chưa từng nghe dùng con tin có thể đổi lấy hòa bình."

---------------- Hoàn quyển 3----------------

Bình luận

Truyện đang đọc