QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Mười roi mây, đau đớn sau người gần như nổ tung cùng lúc đó, Tề Hàm cảm thấy cả thế giới đều là bóng tối và tuyệt vọng! Hắn nhịn được không bật thốt lên kêu thảm, lại nhịn không được quán tính thân thể, đầu gối khẽ cong, chân trái bước về phía trước một bước.

Hắn vội vàng đứng về chỗ cũ, quả nhiên, mặt ngoài chân trái đã ăn một roi nghiêm khắc!

"Muốn ta dạy ngươi quy củ một lần nữa!" Lời nói của Quân Mặc Ninh sắc bén như gia pháp trong tay y, "Đứng không vững liền tách chân ra!"

Tề Hàm khổ sở lắc đầu, vứt mấy giọt mồ hôi trên trang giấy.

"Lỗ mãng xúc động?" Quân Mặc Ninh lạnh lùng nói, "Thiếu niên nên có quyết đoán, lần này nếu ngươi thấy chuyện bất bình xông vào vương phủ, bị thương tàn phế hay chết, Quân tam ta nhận, nuôi ngươi cả đời cũng được, báo thù rửa hận cho ngươi cũng được! Nhưng ngươi vào vương phủ thế nào? Viết!"


Nói đến đây, Tề Hàm còn chỗ nào không hiểu, vội vàng nhấc bút viết bốn chữ "Dễ tin người khác".

Lập tức, mông lại bị đánh cực nhanh cực nặng năm lần!

"Viết tiếp."

Còn có cái gì? Hắn dễ tin người khác xông vào vương phủ, cứu người không tính là lỗ mãng, vậy sai ở chỗ nào? Trong đầu Tề Hàm nhanh chóng nhớ lại từng chút từng chút vào lúc đó, hắn để Tề Vân mang Tề Huyên đi, hắn và Cung thân vương đánh nhau... Đúng rồi, hắn đánh nhau, thua! Uổng phí tiên sinh và sư phụ dạy dỗ năm năm!

Tề Hàm cắn răng, viết bốn chữ "Học nghệ không tinh".

Quân Mặc Ninh cũng cắn răng! Vung tay lại là mười lần!

Tề Hàm cắn chặt môi dưới, bút lông sói trong tay "rắc" một tiếng bị bẻ gãy, hắn bất chấp bất kể quy củ lệnh cấm gì, chỉ cảm thấy đau! Đau! Đau!


"Ta dạy ngươi năm năm, là muốn ngươi ở thời điểm đối địch không chịu nổi một tia khinh thường và khích tướng, là muốn ngươi động một chút là cùng người khác đồng quy vu tận?" Nhớ tới mấy câu hắn viết trên giấy, trong lòng Quân Mặc Ninh liền sợ. Hắn gặp phải Tề Mộ Tiêu, nếu là người khác thì sao? Đứa nhỏ y nuôi lớn, cứ như vậy chôn cất ở một nơi hẻo lánh không tên sao?

Tề Hàm cầm nửa đoạn bút lông sói, há miệng run rẩy viết bốn chữ "Xem thường sống chết". Hắn nhớ kỹ tiên sinh đã dạy, cuộc sống trăm ngàn khó khăn, trừ chết không là việc lớn... Lúc đó sao hắn lại xuất ra chiêu thức như vậy?

Roi mây đã dời xuống, toàn bộ năm lần liên tiếp quất trên đỉnh mông. "Hôm nay ta không có thời gian tính từng cái một với ngươi, bằng không, chỉ riêng điều này, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ tỉnh táo đi ra ngoài!"


"Tiếp tục suy nghĩ!"

Còn có cái gì? Bất kính trưởng bối? Không phải! Lúc đó hắn cũng không biết người kia là Cung thân vương! Không phải! Không phải! Là cái gì?

Mồ hôi nước mắt rơi tí tách trên bàn con, Tề Hàm dùng sức lắc lắc, một là để cho mình thanh tỉnh, hai cũng là để hất ra mồ hôi chảy vào trong mắt sinh đau.

Là cái gì? Hắn đã ăn ba mươi roi da, gặp được Tề Vân... sau đó hắn chăm sóc Tề Huyên suốt đêm... Đúng rồi!

"Đi đêm không về", hắn viết, đi suốt đêm không về rất nhiều hậu quả, hắn không có cách nào một lời viết hết, trong lòng hắn rõ ràng tiên sinh nhất định sẽ nổi giận, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng cho mình!

Điều này xem như thông qua. Quân Mặc Ninh vung roi mây, dứt khoát năm lần quất vào da thịt bên dưới đỉnh mông. Nơi này da thịt non mịn nhất, quất qua năm lần, vết máu đã vô cùng mịn màng.
Tay phải Tề Hàm cầm bút chống trên bàn con ổn định thân thể, rồi lại như đụng phải vật gì đáng sợ mà rút về. Nếu có thể mượn lực, tiên sinh sẽ không phạt hắn dùng tư thế này nhận sai. Thật sự, vì cái gì hắn lại có mông chứ?!

"Còn, gì, nữa?"

Tề Hàm tuyệt vọng nhắm hai mắt, còn gì... còn gì nữa? Tư thế khổ sở như vậy, trách đánh nặng nề như vậy, trách mắng dài dòng như vậy... Tề Hàm chung quy vẫn còn ngu ngốc, chỉ ra cửa một lần, liền mang về một thân tổn thương, phạm vào một đống sai, lúc nhận sai ba cái còn có hai cái do tiên sinh nêu ra! Thụ giáo năm năm, hắn cuối cùng không có thành tựu!

Tay phải Tề Hàm cầm bút run rất lợi hại, một chút lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, viết như vậy e rằng sẽ thật sự đưa mình đến chỗ vạn kiếp bất phục! Nhưng mà trận trách phạt không bờ không bến này đã tiêu hao hết ý chí và tinh lực của hắn, trong đầu hắn ngoại trừ phủ nhận chính mình, cũng chỉ còn lại đau! Đau đớn nghiêng trời lệch đất!
Hắn cuối cùng vẫn hạ bút, bốn chữ "Không có thành tựu", từng nét từng nét, mang theo quyết tâm liều chết và hùng hồn. Hắn thậm chí thoáng liếc mắt nhìn thấy hai chân tiên sinh nhà hắn và một đoạn roi mây rũ xuống, hắn nhắm mắt chờ đón trận đòn mưa rền gió dữ.

Nhìn thấy mấy chữ này, trong lòng Quân Mặc Ninh thất vọng. Không thành tựu? Vậy năm năm qua những thứ y vì hắn bày mưu lập kế tính là cái gì! Tuy không thể nói là lo lắng hết lòng, thế nhưng y và Hán Sinh chỉ có một đứa học trò, ai lại không toàn tâm dốc sức trên người hắn! Bây giờ ngược lại, dạy dỗ đánh hắn vài cái, bức ra một câu "Không có thành tựu", đây là hắn vứt bỏ chính mình hay đang chỉ trích hai người bọn họ không biết cách dạy dỗ!

Quân Mặc Ninh là ai? Dưới bầu trời này cho tới bây giờ chỉ có chuyện y không muốn làm, chưa từng có chuyện y muốn làm lại làm không tốt?
Y nhìn "Không có thành tựu" thấm ướt mồ hôi và nước mắt trên bàn con, lại nhìn hai chân phát run và vết thương thê thảm trên mông, cơn tức giận dụng tâm áp chế một ngày đêm rốt cuộc không thể ức chế mà phun ra!

Năm đó Quân tam có thể kéo Tề Hàm về từ bên bờ sống chết, bây giờ thân làm thầy người ta, y không tin! Không tin dạy không được một đứa bé!

Quân Mặc Ninh nắm roi mây trong tay thật chặt, nhắm ngay đầu gối Tề Hàm, nghiêm khắc quất xuống!

"A..." Tề Hàm nặng nề ngã quỳ xuống đất, tiếng kêu thảm thiết bật thốt ra lộ ra khàn khàn đè nén bởi vì thời gian dài không nói chuyện. Hắn té nhào vào bàn con, tay trái theo bản năng chống mép bàn con, nửa đoạn bút lông sói trong tay phải tuột ra rơi xuống, hắn thuận thế nhét nắm tay vào trong miệng.

Chỉ một roi, hắn liền tỉnh ra, ý thức được hắn phạm phải một cái sai lầm lớn đến mức nào!
Roi mây sau lưng quất xuống như đòi mạng, mỗi một cái đều mang theo tức giận vô biên. Nếu như nói tư thế vừa nãy, tiên sinh nhà hắn còn rất kiên nhẫn vụt từng roi từng roi xuống, tận lực không đè lên vết thương, bây giờ đã không hề băn khoăn, thậm chí là quất vào vết roi có sẵn!

Mười lần, vẫn là mười lần! Song song lúc Tề Hàm cắn rách bàn tay, hắn rõ ràng cảm giác được phía sau có chất lỏng ấm áp chảy xuống. Hắn bị đánh tỉnh, thật sự, hắn biết sai rồi, thật sự sai rồi! Nếu hắn không có thành tựu, những năm gần đây tiên sinh và sư phụ chẳng phải uổng phí tâm huyết sao?

Bóng đêm phía ngoài nặng nề mà dày đặc, Tề Hàm run rẩy ngẩng đầu, nhìn ánh đèn nơi góc tường, ánh sáng đèn dầu nhỏ như hạt đậu, trong hai mắt mơ hồ đẫm lệ của hắn, ánh sáng yếu ớt leo lét lóe lên.
Hắn muốn nhận sai, nhưng có miệng khó trả lời...

"Tiếp tục viết." Giọng Quân Mặc Ninh lạnh như băng.

Lần đầu tiên trong đời Tề Hàm không làm theo lời tiên sinh nhà hắn phân phó, hắn lấy nắm tay đã chảy đầy máu và nước mắt ra từ trong miệng, dùng cả hai tay chống người lên, di chuyển hai đầu gối hướng Quân Mặc Ninh dập đầu.

Trong lòng hắn nói, tiên sinh, Hàm nhi... biết... sai rồi...

Nhìn dáng vẻ của hắn, Quân Mặc Ninh sao lại không đau lòng, tối nay vốn là một trận dạy dỗ trách phạt, là muốn để hắn tỉnh lại hắn có chỗ nào không đúng trong chuyện lần này. Làm sao có thể biết, vậy mà...

"Ngươi không có lựa chọn khác, Diệc Hàm," Quân Mặc Ninh nhìn thiếu niên quỳ rạp dưới chân, ngữ khí vô tình, "Từ sau một khắc ngươi dập đầu bái sư trở đi, từ sau khi ngươi tiếp nhận ba chữ "Quân Diệc Hàm" này, ngươi đã không có quyền lựa chọn. Làm học trò Quân Mặc Ninh ta, làm tốt là bổn phận, là chuyện đương nhiên, ngươi không có lựa chọn khác; làm không tốt chịu đòn bị phạt cũng là bổn phận, cũng là chuyện đương nhiên, ngươi cũng không chọn được! Vi sư đã nói với ngươi, sẽ không đưa ngươi trở về, đây là hứa hẹn, từ trước đến nay lời Quân tam nói là ván đã đóng thuyền; nhưng Quân Diệc Hàm ngươi, phải gánh vác kỳ vọng của ta với sư phụ ngươi và trách nhiệm ở Yến Thiên Lâu, đây là sứ mệnh của ngươi, cũng là hứa hẹn ngươi phải có, không cho phép có bất kỳ ý nghĩ không có chí tiến thủ và đùn đẩy!"
Thiếu niên lại dập đầu, hối hận không thôi!

"Quỳ tốt, chuyện tối nay vẫn chưa xong," Roi mây trong tay Quân Mặc Ninh điểm bàn con một cái, lại đặt cho hắn một cây bút lông sói, "Còn hai chuyện vi sư không cách nào dễ dàng tha thứ, quy củ không thay đổi, ngươi tiếp tục viết. Đương nhiên, nếu ngươi không sợ ăn roi mây, hoàn toàn có thể nói hươu nói vượn!"

Tề Hàm lắc đầu liên tục. Hắn làm sao dám! Làm sao còn dám!

Đón lấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ đau đớn vô biên, Tề Hàm nghĩ lại toàn bộ sự việc đã xảy ra một lần nữa, sau đó run rẩy viết bốn chữ "Làm theo cảm tính", kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng, nói "Lỗ mãng xúc động" chẳng qua chỉ là mượn cớ, nếu hắn không nhìn thấy Tề Huyên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị treo trên cây, hắn không đến mức không hề cân nhắc liền phi thân xuống.
Mà "Buông", vừa vặn là bài học thứ hai năm đó tiên sinh dùng roi mây dạy mình!

"Chát!" "Chát!" "Chát!" "Chát!" "Chát!"

Vết thương chồng chất trên mông lại bị đánh nặng năm lần, miệng vết thương trên mông sớm đã nứt ra, máu me đầm đìa!

Thân thể bên dưới roi mây run rẩy, không còn tiếng động.

Đột nhiên, cửa thư phòng ầm ầm mở ra, Sở Hán Sinh thân thể to cao xông vào như gió, ôm thiếu niên thoi thóp nằm trên bàn con.

"Gia, Hán Sinh đã trở về, ngài tha Hàm nhi đi!"

---------------------------

Không nỡ để ẻm ăn đòn lâu quá nên bò đi edit cho xong luôn khúc này :))))) tui có tâm quá đúng hông ???

Nói chung là lâu lâu siêng đột xuất mới up liên tục vậy hoy nên là ngày mai hông có chương mới đâu ha :)))))

Bình luận

Truyện đang đọc