QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

"Vân nhi!" Tề Hàm nghe tiếng vội vã lên tiếng ngăn cản, nhưng vẫn không kịp kéo thiếu niên hùng hùng hổ hổ kia lại, thân ảnh khỏe mạnh của Tề Vân đã xông ra ngoài!

Tề Vân theo Quân Mặc Ninh ba tháng, một đường học văn quả thật có chút không để tâm, nếu không có ca ca thường xuyên giúp đỡ hắn, ngày tháng của hắn cũng không dễ dàng qua như vậy; với võ đạo, hắn lại dốc mười hai vạn phần tâm tư, bất kể khoảng thời gian ban đầu đứng trung bình tấn đơn điệu khó nhịn, hay hắn rất vất vả mới xin được học tập kiếm pháp, đều ở dưới roi mây Quân Mặc Ninh với quyết tâm và nghị lực của hắn học đến vô cùng tốt.

Hắn vốn được võ sư cung đình dạy dỗ qua, bây giờ được cao nhân chỉ điểm, tất nhiên tiến triển cực nhanh.

Nhưng bất kể thế nào, một mình hắn xông vào bầy địch chung quy không phải hành động sáng suốt, nên mới có cái gọi là hai quyền khó địch bốn tay, hảo hán khó chống lại nhiều người. Đối phương không biết thân phận thật sự của hắn, đương nhiên xuống tay rất nặng, sau một lúc Tề Vân liền có vẻ hơi chật vật. Thế nhưng tiên sinh đã nói, hầu hết thời gian thực chiến mới là phương thức rèn luyện một người tốt nhất, Tề Hàm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vòng chiến, một là đợi người Yến Thiên Lâu và nhị sư bá đến; hai là thay Tề Vân nhìn trận.


Trong đầu Tề Hàm không ngừng nhớ lại chuyện này từ đầu đến cuối, hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ kỳ quái, nhưng bởi vì hắn quá mức chú ý Tề Vân, trước sau không bắt được ý niệm vừa lóe lên một cái rồi biến mất trong đầu. Mà lý trí nói cho hắn biết, hiện tại phương pháp tốt nhất xử lý chuyện này là chứng tỏ thân phận hoàng tử của hai người bọn họ, nói cho cùng, A Đề Mạc Đô chẳng qua chỉ là con tin Bắc Mãng, nhìn thấy hai người bọn họ ở đế đô Trung Châu, dù sao cũng nên thu tay lại! Chỉ là...

Đột nhiên Tề Hàm thấy trong tay một người thị vệ trong trận hỗn chiến có tia sáng lóe lên, trong lòng căng thẳng hắn không chấp gì khác nữa, mắt thấy Tề Vân khinh địch gặp nạn, Tề Hàm thuận tay ném một đồng xu, mà chính bản thân hắn rút ra nhuyễn kiếm bên hông tiến lên trước, chỉ nghe một tiếng "keng", trường kiếm Tề Hàm bị hung hăng đẩy ra, mà thanh dao găm sắc bén trong tay đối thủ, cuối cùng cũng không đạt được mục đích!


Biến hóa trong chớp mắt này, khiến cả cuộc chiến ngưng đọng lại!

Đây vốn là tiết mục tranh giành trên tình trường, mặc dù là con cháu hoàng thất, có chết cũng không phải lý do động việc binh đao. Tề Hàm cầm trường kiếm nghiêm nghị đứng, tay phải lại không nhịn được mà run, rốt cuộc hắn đã là người bình thường, trước mặt người có võ chân chính, tựa như lấy trứng chọi đá.

A Đề Mạc Đô và thị vệ Bắc Mãng ra tay ý vị thâm trường nhìn nhau, đáy mắt vẫn cất giấu sát khí.

Tề Hàm sợ hãi.

Tề Vân tìm được đường sống trong chỗ chết đổ mồ hôi lạnh đầy người, nếu ca ca không ra tay đúng lúc... tầm mắt hắn đảo qua dao găm lóe hàn quang trong tay thị vệ lực lưỡng, lúc này sợ rằng hắn đã máu tươi tại chỗ.

Mà lúc này, hai người Quân Hàn và Vương Nguyên cuối cùng cũng chạy đến từ phía sau tửu lâu Duyệt Lai, Vương tam công tử quen huênh hoang mở miệng quát, "Chuyện gì xảy ra! Đến đế đô Trung Châu đùa giỡn hoành hành, mẹ nó không biết chỗ này là địa bàn của ai!"


Mọi người gần như đều thở phào một hơi, Quân tam thiếu không tới Vương tam thiếu đến cũng giống nhau! Mấy năm nay Quân tam thiếu ẩn náu ở biệt viện, chẳng phải Vương Nguyên Vương tam thiếu hắn che chở tòa lâu này sao? Thậm chí có người ác ý suy đoán, Lý Sư Sư cô nương này có thể đã coi trọng Vương tam thiếu gia tuấn tú có tài này rồi hay không!

"Gϊếŧ hắn đi!" Một tiếng quát nhẹ phát ra từ trong miệng nhị thái tử Bắc Mãng A Đề Mạc Đô mới vừa nãy còn trắng trợn cướp đoạt con hát.

Thị vệ cầm dao găm không nói hai lời liền vung dao ám sát!

Kinh biến xảy ra sát bên!

Quân Hàn lập tức phi thân tới, nhưng cũng đã ngoài tầm với!

Dao găm hướng về phía Tề Vân, thiếu niên chưa từng trải nghiệm giang hồ kinh hồn chưa định lại gặp biến cố, gần như có chút mờ mịt đứng tại chỗ. Đột nhiên hắn cảm thấy một nguồn sức mạnh đẩy mình ra, mà thanh dao găm sáng loáng kia, đã im hơi lặng tiếng cắm vào ngực huynh trưởng hắn!
"Hàm nhi!"

Quân Hàn khó khăn lắm mới đến được lại kém một bước! Hắn chỉ kịp một cước đá bay thị vệ, duỗi tay ôm Tề Hàm nháy mắt mất đi ý thức đổ xuống như núi ngọc khuynh đảo.

Mà lúc này, bên ngoài tửu lâu Duyệt Lai truyền tới thanh âm vũ khí giao tranh, chắc hẳn là nhân thủ A Đề Mạc Đô mai phục bên ngoài tửu lâu và người Yến Thiên Lâu chạy tới đánh nhau.

Thời gian gần như qua mấy nhịp thở, Sở Hán Sinh liền mang theo Mạc Hâm và một số người bên ngoài vọt vào, Sở đại sư phụ bao che cho con rất nhiều năm ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngực học trò cắm dao găm, đuôi mắt hắn sắp nứt mà rống lên, "Bắt lại toàn bộ cho ta, nhớ kỹ, ta muốn bọn hắn đều sống!"

"Rõ!" Người Yến Thiên Lâu càng ngày càng nhiều đáp một tiếng, tức thì đã bao vây chừng hai mươi người bên A Đề Mạc Đô!
"Hàm nhi!" Mấy ngày này Sở Hán Sinh đều ở Yến Thiên Lâu chỉnh đốn, thương thế Tề Hàm đã dần dần bình phục, lại đang bên người gia, hắn rất là yên tâm. Sao có thể nghĩ đến, hơn hai tháng không gặp, đứa nhỏ này lại đẩy chính mình rơi vào tình cảnh như thế!

"Hán Sinh! Tam đệ hôm nay đi viện chính phủ!" Thấy Sở Hán Sinh cẩn cẩn thận thận ôm lấy Tề Hàm, Quân Hàn liền vội vàng nói, "Ngươi đưa Hàm nhi đi viện chính phủ, ta phái người báo tin vào cung và tướng phủ! Những người này ngươi xử lý trước!"

Sở Hán Sinh chỉ hơi gật đầu, liền xông ra ngoài.

Vương Nguyên cũng đã sớm chạy tới từ phía sau, hắn nhìn Sở Hán Sinh đi ra cửa, mới nhìn đến tứ hoàng tử Tề Vân từ lúc biến cố xảy ra đã bị đẩy xuống đất đến nay vẫn còn ngơ ngác ngồi xiêu vẹo dưới đất, giống như hồn bay phách lạc.
"Tứ hoàng tử? Tứ hoàng tử!" Vương Nguyên ngồi xổm người xuống, lo lắng gọi.

Tề Vân cứng nhắc chuyển động tròng mắt, cũng không biết có thấy rõ ràng trước mắt là ai hay không, chỉ thì thào gọi, "Ca ca..."

Trong lòng Vương Nguyên chua xót, an ủi, "Tứ hoàng tử, Hàm... đại hoàng tử đã được đưa đến viện chính phủ rồi, tam thiếu ở đó, ngươi yên tâm..."

"Tiên sinh..." Trong mắt Tề Vân hơi có chút tia sáng, hắn lảo đảo đứng lên, ngẩn ngơ nói, "Ta muốn đi viện chính phủ... Vương thị lang, ta muốn đi..."

"Cùng đi," Quân Hàn ngắt lời nói, "Tướng phủ ta phái người rồi, trong cung phải vất vả Vương Nguyên nhi ngươi một chuyến..." Dù sao không phải ai cũng có thể tùy tiện vào cung.

"Yên tâm." Vương Nguyên gật đầu, dứt khoát xoay người đi.

"Nhị sư bá... ca ca..." Tề Vân phảng phất bị người rút đi hết tất cả sức lực, đáng thương nhìn người duy nhất có thể dựa vào hiện nay.
"Không có chuyện gì!" Quân Hàn đỡ thiếu niên một cái, an ủi hắn cũng tựa như đang an ủi mình, "Có tiên sinh ngươi ở đó, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Hai người cũng rời khỏi tửu lâu.

Mà giờ khắc này, một trận vây "đánh" cho hả giận, cũng mới vừa hạ màn kết thúc!

Quân Mặc Ninh mang toàn bộ đồ trang sức và quần áo tân nương đi viện chính phủ, từ người nhà biến thành cô gia*, trên dưới Hoắc phủ không khỏi không vui. Chỉ có người thật sự thân cận với nhân tài Quân tam thiếu trong truyền thuyết này mới biết, có được một hậu bối, người nhà, bạn bè như vậy là chuyện may mắn dường nào.

* Cô gia là cách gọi chỉ chồng của tiểu thư trong nhà.

Theo lý mà nói, nam nữ trước khi cưới không thể gặp mặt; thế nhưng trên dưới Hoắc phủ nhìn Quân tam lớn lên, hiển nhiên biết rõ tính tình tiểu tử coi trời bằng vung này, nếu như không gặp Nhẫn Đông, đến lúc đó chạy trốn, leo tường cái gì cũng làm được! Cho nên dứt khoát mặc kệ tục lệ gì đó, thoải mái gọi đại tiểu thư Hoắc Nhẫn Đông ra, đồng thời xem một chút y đưa thứ tốt gì tới!
Quân Mặc Ninh cười thầm, sau khi y tới thế giới này, vẫn cố hết khả năng tuân thủ lễ nghi và phong tục, thậm chí tông pháp quy củ của thời đại này; huống chi, cưới Nhẫn Đông là tâm nguyện nhiều năm đến nay của y, bây giờ chuyện tốt sắp tới, chẳng lẽ những ràng buộc nho nhỏ này y cũng không thể chịu đựng được sao?

Thế nhưng, nếu trưởng bối Hoắc gia thương cảm hậu bối như vậy... biết thời biết thế giả bộ chối từ giả bộ khoe mã gì gì đó, lúc này là chuyện không thể tốt hơn nữa!

Ánh mắt Quân tam và Nhẫn Đông tựa như thanh mai trúc mã lén lén lút lút hiểu rõ lòng nhau, mỗi người giả vờ rụt rè, chỉ có Hoắc Bán Hạ biết rõ đang diễn kịch bĩu môi, mặt đầy vẻ khinh bỉ.

Quân tam sao có thể lấy ra hàng hóa bình thường, kỹ thuật tinh xảo, chú trọng nguyên liệu còn có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, từ trên xuống dưới nhà họ Hoắc gần như bị chấn động ngay lập tức, nghĩ nếu như con gái nhà mình đeo một bộ trang sức như vậy xuất giá, lại hợp với lụa đỏ mười dặm... thật sự rầm rộ nghĩ cũng không dám nghĩ!
Huống chi, cái tên trước mặt này giả bộ xấu hổ nhăn nhó lại còn rất "khiêm tốn" nói tay nghề của mình thô sơ, làm không được đẹp!

Tóm lại... cái này đúng là Quân tam y tự mình làm?

Chỉ có nụ cười trên mặt và hạnh phúc nơi đáy mắt của Hoắc Nhẫn Đông có thể giải thích hết tất cả nguyên nhân!

Đúng lúc này, cửa chính Hoắc phủ đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hoảng loạn, tiếp đó, thanh âm Sở Hán Sinh quen thuộc lại đau xót truyền đến, "Gia! Gia! Ngài mau mau cứu Hàm nhi... Gia!"

Quân Mặc Ninh liền xông ra ngoài giống như như một đạo tàn ảnh, lọt vào trong tầm mắt chỉ thấy đứa nhỏ y tốn thời gian nửa năm mới vừa chữa xong lại một lần nữa hôn mê cả người đầy máu! Dao găm trên ngực hắn như đâm trong lòng Quân Mặc Ninh, đau thẳng đến sâu trong linh hồn!
"Đưa đến Vô Âm Các." Quân Mặc Ninh trầm giọng phân phó.

Viện chính phủ cũng có một Vô Âm Các, là chỗ Quân Mặc Ninh ở lúc nhỏ. Bây giờ mặc dù y đã trở về tướng phủ, thế nhưng Vô Âm Các nơi này vẫn giữ nguyên.

Nhìn từ điểm này, giao tình viện chính phủ và tướng phủ quả thật không phải bình thường.

Quân Mặc Ninh nắm tay thành quyền mấy lần mới khiến mình trấn tĩnh lại, y vươn tay thăm mạch cho thiếu niên máu me khắp người nằm trên giường, một bên, mọi người trên dưới Hoắc phủ đều khẩn trương chờ đợi.

Quân Mặc Ninh buông cổ tay Tề Hàm ra, lần nữa nắm thật chặt thành quyền, đứng dậy, hướng về phía ánh mắt hai vị viện chính thái y viện trước sau của Hoắc gia đang mong chờ nhìn y, quỳ hai đầu gối xuống!

Xương bánh chè rơi xuống đất, vang lên thành tiếng!

Bình luận

Truyện đang đọc