QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Tề Hàm lái một con thuyền nhỏ đi chậm rãi trong khe nước giữa hai ngọn núi, cây cối hai bên xanh biếc, trăm hoa như gấm, sức sống dồi dào; bầu không khí tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, dường như ngay cả cá con trong suối cũng bị tác động, nhảy lên nhảy xuống tòm tõm. Chưa có bao giờ như giờ khắc này, Tề Hàm cảm thấy toàn thân thư thái.

Cũng không biết đi tiếp bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nước ầm ầm, Tề Hàm đứng lên nhìn, khiếp sợ phát hiện phía trước chính là một vách đá, nước chảy dần nhanh, tạo thành một thác nước rất có khí thế!

Tề Hàm vội vã tìm mái chèo, lại phát hiện trong thuyền rỗng tuếch, lúc này hắn mới nhớ tới, đoạn đường này thuận gió xuôi nước, hoàn toàn không cần bản thân mình động tay chèo!

Thuyền đã bắt đầu xoay tròn, Tề Hàm bó tay chịu trói, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn mình càng ngày càng tới gần sườn núi...


Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng vang thật lớn! Tề Hàm đột ngột quay đầu, đôi mắt trừng lớn nhìn một dòng nước bắn nhanh tới, trong phút chốc tung hắn lên thật cao! Tinh thần Tề Hàm đều mất, nói thầm một câu "mạng ta xong rồi", sau một khắc, hắn lại phát hiện mình đã vững vàng rơi xuống sườn núi đối diện!

Tề Hàm chưa tỉnh hồn, ngạc nhiên quay đầu, mới phát hiện tất cả vừa nãy như một giấc mơ. Sườn núi, thác nước đều tan biến không còn vết tích, tựa như mọi thứ vừa nãy chưa từng xảy ra...

"Diệc Hàm, Diệc Hàm! Ngươi tỉnh chưa? Nghe thấy ta nói chuyện sao?"

Bên tai truyền đến giọng nói hốt hoảng, như xa cuối chân trời, lại tựa như sát ở bên tai, hắn gian nan giãy giụa một phen, mới dần dần mở hai mắt ra.

"Thật tốt quá, ngươi thật sự tỉnh rồi?" Giọng Dịch Thư Vân vui sướng vang lên.


Tề Hàm ổn định tinh thần cực nhanh, được Dịch Thư Vân đỡ ngồi dậy, mới phát hiện mình đang ở trong khách phòng Tung Thiên giáo. Hắn nhớ rõ... tiên sinh đang trị thương cho hắn, lần này không dùng châm, một chút cũng không đau, ngược lại toàn thân còn thư thái...

"Giáo chủ, tiên sinh ta đâu?" Tề Hàm quay đầu hỏi.

Dịch Thư Vân sửng sốt, tiếp đó lập tức phản ứng kịp nói, "Tôn sư... đang nghỉ ngơi đó... Diệc Hàm, ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi..."

"Ta đi xem tiên sinh!" Đối với chuyện trị thương khi đó Tề Hàm không quá ấn tượng, thế nhưng trước đây mỗi lần tỉnh lại, toàn thân không còn chút sức lực nào tựa như mình bị hút khô, mà tiên sinh nhất định ở bên cạnh hắn. Nhưng lần này... hắn vừa mới cảm nhận sơ một chút, đã cảm thấy toàn thân tràn đầy tinh lực và sinh lực.


Tề Hàm xoay người xuống giường, động tác nhanh đến nỗi Dịch Thư Vân không kéo kịp hắn. Tề Hàm bình tĩnh đứng ở cửa phòng, dường như cũng không quá tin tưởng mà quay đầu nhìn giường chiếu và Dịch Thư Vân ở một đầu khác gian phòng... Hắn... có thể nhanh nhẹn như bay từ khi nào?

Tiên sinh từng nói, sau lần trị thương này... Lẽ nào...

Tề Hàm bất thình lình đẩy cửa phòng ra, không khí thấm lạnh cuối thu đầu đông lập tức tràn vào mũi miệng, bầu trời trong xanh, khóm trúc đong đưa, cúc thu rực rỡ... Tề Hàm hít sâu một hơi, phi thân lên, thuận tay bẻ một đoạn cành trúc, soạt soạt soạt mà múa! Chân khí kéo theo luồng khí xung quanh, gió động cây lay...

Lúc Dịch Thư Vân đi tới cửa phòng, liền thấy một thân ảnh khỏe mạnh tung bay trong viện, trong bóng kiếm phấp phới lộ ra nhuệ khí bức người của thiếu niên, khí tức lan xuống dưới, lá rụng đầy đất đều thuận theo tự do bay lượn!
Tề Hàm luyện chính là Ẩn Long Kiếm Quyết hắn thuộc nằm lòng, bảy mươi hai kiếm pháp nhất quán, lúc thu chiêu, hắn lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào! Hắn mừng rỡ nhìn về phía Dịch Thư Vân ở cửa, nụ cười trên mặt tựa như mặt trời mới mọc, "Giáo chủ, Diệc Hàm đã khôi phục công lực, ta phải đi tìm gia sư..."

Tề Hàm quá mức hưng phấn, ngay cả áo khoác còn chưa mặc cũng không đoái hoài!

"Diệc Hàm, ngươi chờ một chút!" Dịch Thư Vân đột nhiên cao giọng ngăn cản nói, "Tôn sư có lệnh, sau khi ngươi tỉnh lại, cần phải hoàn thành bài vở này, sau đó mới có thể đi gặp y."

Tề Hàm vô cùng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trong tay Dịch Thư Vân cầm một tờ giấy trắng, bên trên viết chi chít rất nhiều "bài vở"; hắn tiến lên nhận lấy nhìn lướt qua, ngoại trừ một phần nội công tâm quyết cần học thuộc lòng cần chuyên cần luyện tập mỗi ngày, còn lại đều là chép sách, luyện chữ, luyện kiếm, những bài vở rất bình thường; thế nhưng sau mỗi một mục đều đi theo chữ "trăm lần", liền cho thấy không đủ bốn năm ngày, căn bản không có khả năng hoàn thành toàn bộ.
Tại sao tiên sinh muốn bố trí bài học như vậy? Tề Hàm nghi hoặc nhìn Dịch Thư Vân.

Hai ngày sau, tĩnh thất.

"Ầy..." Ba ngày qua không biết thở dài lần thứ mấy trăm, Liêu Vô Kỳ ngồi như không ngồi dựa vào góc giường, than thở bản thân mình kết bạn không cẩn thận, lên nhầm thuyền giặc!

"Ta muốn ngủ một giấc cho tốt ngươi cũng không buông tha ta, oán niệm này của ngươi... có phải cũng quá sâu rồi hay không..." Quân Mặc Ninh hôn mê trên giường ba ngày rốt cuộc ung dung tỉnh lại, nghe tiếng thở dài, vô cớ đau đầu.

"Ngươi tỉnh rồi!" Liêu Vô Kỳ vội vã đỡ Quân Mặc Ninh muốn chống người dậy, để y ngồi dựa lên gối.

"Ngươi nhẹ chút đi!" Sắc mặt Quân Mặc Ninh nhợt nhạt, nhíu chặt lông mày nói, "Muốn trả thù cũng không gấp gáp nhất thời chứ! Không biết gân mạch toàn thân ta bị nội lực của ngươi gột rửa một lần, nhúc nhích một cái liền đau hả..."
"Ngươi còn nói!" Nói đến chuyện này Liêu Vô Kỳ liền cảm thấy mình là kẻ ngu nhất trên đời này! "Lão tử bị ngươi lừa thảm rồi! Ngươi vậy mà không nói với ta học trò bảo bối của ngươi tâm mạch không thông, ngươi để hắn đạp ngươi, ngươi lại còn kéo lão tử làm đệm lưng cho ngươi!" Giọng điệu như hận không thể đánh tên khốn liều mạng này một trận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng y bây giờ...

"Ha ha ha... khụ khụ khụ..." Quân Mặc Ninh cười cười nhìn Liêu Vô Kỳ sắc mặt tái nhợt như người chết tự đấu võ mồm với chính hắn, nhịn không được cười rộ lên, cười một cái, toàn thân lại đau như một phen châm đâm lửa thiêu, "Bây giờ xem như ta biết tại sao Hàm nhi... sợ châm như vậy, thật mẹ nó không phải để người chịu..."

Liêu Vô Kỳ cực kỳ khinh bỉ hừ hừ hai tiếng, dựa vào góc giường hỏi, "Ta nói chứ bây giờ ngươi nên nói với ta chuyện gì xảy ra đi, lão tử cũng bị ngươi đào hố rồi, chân tướng gì gì đó, khỏi cần giấu giếm nữa..."
Quân Mặc Ninh nhìn hắn cười cười, đem chuyện Tề Hàm vào Hình bộ và bị thương ở tửu lâu Duyệt Lai nói với Liêu Vô Kỳ, hiển nhiên cũng nói đến tục tâm đan và kỳ hạn một năm.

Liêu Vô Kỳ nghe xong ngờ vực nói, "Cách tháng sáu năm sau còn sáu bảy tháng mà, ngươi gấp như vậy làm gì?"

Quân Mặc Ninh bất đắc dĩ nói, "Nửa năm nay, ta phát động tất cả lực lượng Yến Thiên Lâu tìm kiếm dược liệu trân quý có thể gặp mà không thể cầu, chung quy không thu hoạch được nhiều, vả lại đến lúc đó luyện được thuốc có tác dụng hay không còn chưa chắc; dùng ngoại lực đắp cầu dẫn mối, là phương pháp duy nhất ta nghĩ được từ trước khi rời kinh và sau khi đến Trầm Hương cốc. Nhưng cho dù như thế, cũng chỉ là bước đầu giữ lại cho Hàm nhi một chút hi vọng sống, sau này tâm mạch tổn thương có thể trị hết hoàn toàn hay không, còn phải xem bản thân hắn tu tập..."
Quân Mặc Ninh thở hổn hển trong chốc lát mới tiếp tục nói, "Cho nên ta không kéo dài nữa, cho hắn càng nhiều thời gian, cơ hội của hắn lại càng lớn, ta có thể làm cũng chỉ có mấy thứ này. Lần này... Vô Kỳ, Quân tam cảm ơn ngươi..."

Liêu Vô Kỳ trợn trắng mắt nhìn y, cười nói, "Được, ngươi cũng đã giao mạng cho ta, có thể có được một phần tín nhiệm của Quân tam ngươi, ta cũng đáng; có điều... bộ dạng ngươi bây giờ như quỷ, nếu Sở to con quay lại... không nói không nói, ài, ngươi nói xem học trò bảo bối của ngươi lần này có thể dựa vào bài vở của ngươi nhịn mấy ngày?"

Quân Mặc Ninh sớm đã quen kiểu suy nghĩ nhảy nhót của thủ lĩnh sát thủ, cũng liền thuận miệng nói, "Có thể nhịn mấy ngày thì mấy ngày, dù sao cũng phải gặp mặt, đến lúc đó ngươi đừng thêm mắm thêm muối là được..."
Hai người đang nói chuyện câu được câu không, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đó, một thân ảnh khập khiễng bưng khay dè dặt tiến vào. Nhìn thấy Quân Mặc Ninh tỉnh lại, có vẻ mừng rỡ rõ ràng, sau đó lại cúi đầu, đi tới trước giường quỳ xuống, giơ khay lên, phía trên có một chén thuốc và một phần thức ăn đơn giản.

Quân Mặc Ninh nhìn Liêu Vô Kỳ, thủ lĩnh sát thủ bưng chén thuốc nhét vào tay y, nói, "Bắt đầu từ hôm qua, chính là học trò nhỏ này của ngươi đưa thuốc cho ngươi, ta không khách khí mà, ngươi uống thuốc, ta ăn cơm."

Trên tay nhẹ đi, Dịch Sở Vân buông khay xuống, người lại không di chuyển, vẫn quỳ đấy.

Quân Mặc Ninh uống một hớp hết thuốc đắng, nhìn thiếu niên cúi đầu nói, "Chuyện đã qua...phạt qua, coi như qua, mấy ngày này ngươi dưỡng thương cho tốt, sau đó theo ta trở về đi."
Dịch Sở Vân ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, không che giấu được mừng rỡ, dập đầu nói, "Hi nhi tạ tiên sinh!"

"Đứng lên đi."

Sau khi Dịch Sở Vân đứng dậy, kiên nhẫn chờ Liêu Vô Kỳ dùng cơm, đang định cáo từ, tiếng gõ cửa ngoài cửa lại vang lên, giọng Tề Hàm trong trẻo truyền vào, "Tiên sinh, là Hàm nhi, có thể vào không ạ?"

Bình luận

Truyện đang đọc