QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Không ai biết nam tử đi lên cầu thang lúc này mang tâm tình gì, tựa như năm đó y còn trẻ bị treo trên thành lâu khóe miệng ngậm cười, cũng không ai biết y suy nghĩ gì.

Không ai biết Quân tam thiếu đùa giỡn một trận như thế sẽ gặp phải chuyện gì, mà mục đích y làm tất cả những chuyện này là vì cái gì.

Vì sao một người rõ ràng rõ ràng đứng trước mặt mọi người như thế, lại dường như không ai có thể đọc hiểu hắn?

Đám người Vương Nguyên, Ngụy Tử Minh nhìn nhau, cuối cùng đều theo Bán Hạ đưa ánh mắt dừng trên người Hoắc Nhẫn Đông vừa rồi oai phong vô hạn. Tám năm không gặp, nữ tử này đã không còn dáng dấp năm đó.

Quần đỏ chấm đất, tóc đen đến eo, mặt mày hơi dặm phấn trang điểm lộ ra hiền hòa và nhân hậu, dưới chân nàng tràn đầy hoa rụng rực rỡ, mà nàng xinh đẹp đoan trang đứng bên cạnh lụa đỏ rũ xuống, đầu khẽ ngẩng, mỉm cười, nhìn theo.


Đi đến khúc quanh cuối cùng Quân tam dường như cảm ứng được cái gì, xoay người lại, ra dấu một khẩu hình sau đó tiêu sái đi mất.

Nàng xem hiểu, y nói là, "Chờ ta."

Chờ tám năm, chờ thêm một chút có là gì. Nữ tử xoay người rời khỏi tửu lâu, một thân áo đỏ tiêu sái.

Đám người Vương Nguyên trở lại nhã gian của mình, nhưng không có tâm tình uống rượu mua vui, tam ca đã trở về, nhưng lại lâm vào một phiền toái lớn. Bọn họ cũng không biết mục đích Quân Mặc Ninh làm những thứ này, chỉ biết là đây cũng không phải là một trò chơi.

Mà tửu lâu Duyệt Lai từng trải qua trận gột tẩy ám sát hoàng đế, cho nên sau khi các nhân vật chủ yếu rời đi, tửu lâu từ trên xuống dưới cùng nhau bận rộn làm việc, quét rác lau bàn bày rượu mang thức ăn lên, làm liền mạch lưu loát, linh hoạt dứt khoát.


Tất cả mọi người đã không còn quan tâm văn võ bảng năm nay, bởi vì có một nam tử từ trên trời giáng xuống, dùng phong thái tài hoa của y gặt hái tất cả hào quang!

Quân Mặc Ninh rốt cuộc đi tới nhã gian lầu ba, vẻ mặt Tần Phong ngoài cửa một bộ muốn khóc lên, cửa không đóng, y rõ ràng nhìn thấy thân ảnh hai vị huynh trưởng đoan đoan chính chính quỳ.

Quân Mặc Ninh thu lại một thân cao ngạo, cất bước vào cửa, lúc chạm phải ánh mắt phụ thân, y có chút chột dạ gục đầu xuống, sau đó kéo thẳng vai trước người hai vị huynh trưởng, quỳ xuống.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt của y chưa hề quét qua... người Tề Hàm.

Quân Vũ, Quân Hàn ngẩng đầu nhìn bóng lưng kiêu ngạo này, cho tới nay, y đều lấy danh nghĩa đệ đệ đứng ra phía trước như thế này, không có ngoại lệ.

Tề Mộ Lâm lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với Quân Mặc Ninh như thế, cái tên này dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù cho cha huynh y gần như mỗi ngày xuất hiện trước mặt hắn.


Văn võ trạng nguyên là hắn bổ nhiệm, bởi vì... đây là... tài hoa tuyệt thế đủ để ổn định Trung Châu triều trăm năm xã tắc...!

Tề Mộ Lâm thật không dám tin tưởng có hai sĩ tử tên như thổ phỉ nhà quê có thể có được tài hoa uyên bác như vậy, góc nhìn sắc bén, thủ đoạn quả quyết và ánh mắt lâu dài, cho nên hôm nay, hắn nhất định phải tới nhìn; kết quả, quả thật có kinh hỉ!

Ở trong mắt hoàng đế, Quân Mặc Ninh một người có tài hoa như thế là ân điển trời xanh ban tặng Trung Châu trăm năm... bởi vì không ai dễ khống chế hơn y! Bởi vì phụ thân y theo tiên đế khai sáng thời đại hưng thịnh này, huynh trưởng của y, cũng đã dấn thân vào phần thành tựu này.

Mà Quân Mặc Ninh, bảo vệ người nhà nhất.

Thiên hạ hiểu Quân tam nhất, có Tề Mộ Lâm hắn.

Bên kia, hai mắt Tề Vân sáng lên nhìn thân ảnh quỳ gần trước mặt nhất, trời ạ, hắn vậy mà nhìn thấy Quân tam thiếu sống sờ sờ gần như thế! Hắn thường ra vào tửu lâu Duyệt Lai, mà chỗ nào càng náo nhiệt, càng có thể nghe sự tích huyền bí có liên quan với Quân tam thiếu!
Tề Vân nghe những câu chuyện này mà lớn lên!

Thiếu niên chuyển tròng mắt đen láy, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn thậm chí nhất thời chưa phát hiện, ca ca Tề Hàm bên người thân thể nhè nhẹ run cần phải dựa vào tường mới có thể gắng gượng chống đỡ!

"Làm bài thi văn võ khảo đều là Quân Mặc Ninh ngươi trả lời?" Giọng Tề Mộ Lâm cũng không nghiêm túc, ngược lại lộ ra hiếu kỳ rõ rệt, như gặp được chuyện cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Quân Mặc Ninh hiển nhiên nghe hiểu ý tứ hoàng đế, y thản nhiên cười nói, "Hồi hoàng thượng, là Quân Mặc Ninh trả lời."

Tề Mộ Lâm hỏi, "Có thể nói rõ không?"

Quân Mặc Ninh đáp, "Có, chỉ là một lời khó nói hết, nhất thời khó thành."

Tề Mộ Lâm tỏ ra đã hiểu, tiện đà hỏi, "Vì sao dùng hai cái tên kia? Giống như thổ phỉ, nhà quê!"
Quân Mặc Ninh cười, "Khoa khảo văn võ lần này tên bọn hắn nằm ở dưới cùng, cho bọn hắn tám trăm năm cũng không thi nổi, Mặc Ninh trong lúc vội vàng quyết định vào trường, lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*, cũng chỉ có thể cố mượn tên của bọn hắn thôi."

* Hàm nghĩa đặt 2 thứ có hại lên cán cân thì sẽ chọn cái có hại ít hơn.

"Ha ha ha..." Tề Mộ Lâm sang sảng cười nói, "Giống như chuyện Quân tam thiếu ngươi có thể làm ra! Vậy ngươi nói, tại sao đột nhiên quyết định muốn vào trường thi trạng nguyên đây?"

Quân Mặc Ninh hiên ngang lẫm liệt nói, "Hoàng thượng, Mặc Ninh thân làm con dân Trung Châu, con trai thừa tướng, trước kia không biết tiến thủ, bây giờ lãng tử hồi đầu..."

"Nói tiếng người." Tề Mộ Lâm uống một ngụm trà, thản nhiên nói.
Quân Mặc Ninh xấu hổ, ngượng nghịu nói, "Hoàng thượng, ngài biết nữ nhân có đôi khi... rất hư vinh mà, Nhẫn Đông truyền tin qua đây nói, nếu ta không đưa sính lễ nàng tìm người gả đi! Như vậy sao được! Ta nghĩ tới nghĩ lui, nữ tử đều muốn gả cho trạng nguyên nha, một trạng nguyên không bằng hai trạng nguyên... Liền dứt khoát đã làm thì làm cho tới..."

Tề Mộ Lâm dưới ánh mắt kinh ngạc của Quân Tử Uyên ăn không nói có gật đầu, nói rằng, "Đứa nhỏ Nhẫn Đông kia cũng thật sự không hiểu chuyện! Bất quá nàng cũng có phúc a, bây giờ trạng nguyên hai khoa văn võ cầu hôn ngày yết bảng, đủ một trận lan truyền trong kinh thành!"

Quân Mặc Ninh cực kỳ tán thành gật đầu, tỏ vẻ hoàng thượng ngài thật anh minh.

"Chuyện này chừng nào có thể giải quyết toàn bộ?" Tề Mộ Lâm đột nhiên thần thần bí bí hỏi trước mặt mọi người.
Thông minh như Quân tam thiếu lập tức hiểu ý nói, "Một ngày! Hôm nay Mặc Ninh trở về lập tức thỉnh gia phụ gia mẫu chuẩn bị hôn thư sính lễ, sáng mai đi viện chính phủ đặt sính lễ!"

"Tốt!" Tề Mộ Lâm vỗ bàn một cái, hù dọa tất cả mọi người tại chỗ, "Tử Hiên, viết chỉ!"

Quân Vũ có chút ngây ngốc nghe cuộc đối thoại giữa quốc quân và đệ đệ, vì sao mỗi một chữ y đều hiểu, nhưng ráp lại thì không biết có ý gì? Bọn họ... hình như đang mưu đồ cái gì?

"Tử Hiên, viết chỉ!" Tề Mộ Lâm quay đầu nhìn Quân Vũ nói.

"Vâng, hoàng thượng!" Quân Vũ giật mình đứng lên, nhưng bởi vì quỳ lâu, đầu gối đau đớn một trận, nếu không có Quân Tử Uyên đỡ y một cái, sợ rằng phải nặng nề ngã sấp xuống.

Cuống quýt chuẩn bị bút mực, Tề Mộ Lâm đã bắt đầu nói, "Quân thị tam lang Mặc Ninh, ngang bướng quá quắt, quấy nhiễu trường thi; nay cách đi văn võ trạng nguyên, xem như thứ dân; lệnh kỳ phụ Quân Tử Uyên, nghiêm thêm quản giáo! Khâm thử."
Quân Tử Uyên không có biểu cảm gì mà ngồi xuống, y dường như hơi hiểu được mánh lới giữa quân thần này. Y chưa từng xem bài thi Quân Mặc Ninh giải, thế nhưng có lẽ nhất định giải đến hoàng đế nhìn trúng học thức và năng lực, cho nên mặc dù là tội khi quân "mạo danh thế thân" cũng để bốn chữ "quấy nhiễu trường thi" nhẹ nhàng cho qua.

Chỉ là người này không phải người kia, hoàng đế dù sao vẫn phải cho tất cả sĩ tử một câu trả lời, cho nên danh nghĩa văn võ trạng nguyên này nhất định không thể để lại. Nhưng mà, ai sẽ để ý chứ?

Mục đích tam lang nhà y hiển nhiên không phải văn võ trạng nguyên. Quân Tử Uyên suy nghĩ một chút liền hiểu, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống thiếu niên bên cửa sổ, thấy hắn bộ dạng phục tùng cúi đầu đứng, sắc mặt rất trắng, hình như còn có mồ hôi tinh mịn.
Quân Tử Uyên biết quan hệ giữa Tề Hàm và Quân Mặc Ninh, cũng nghe Quân Vũ nói qua Tề Hàm có thể có học thức tài hoa hôm nay không thể tách rời với yêu cầu nghiêm khắc của Mặc Ninh, trong lòng Tề Hàm cực kỳ kính nể tiên sinh hắn. Mà hai người này, cũng vô cùng để tâm lẫn nhau, chỉ là giao thừa ly biệt, mỗi người thật sự lăn qua một vòng luân hồi. Tề Hàm vì Quân thị chịu trọng hình sống chết một đường không cần phải nói, con út từ trước đến nay sinh long hoạt hổ hung hăng bệnh nặng một trận, cũng khiến Quân gia trên dưới vô cùng lo lắng! Nó còn không chịu về tướng phủ, nằm dưới tàng cây đa rụng sạch lá bệnh nặng nói sảng, luôn luôn là câu "Hắn sẽ khóc..."

Ai sẽ khóc? Còn có ai sẽ khóc?

Trong lúc Quân Tử Uyên im lặng suy nghĩ, bên kia hoàng đế và Quân Mặc Ninh cấu kết với nhau làm việc xấu đã đạt được nhận thức chung, người sau nói lời cảm tạ đứng dậy, tiện tay kéo theo nhị ca Quân Hàn vô tội bị dẫn ra pháp trường.
Tề Mộ Lâm quay đầu nhìn vẻ mặt thừa tướng, cười nói, "Thừa tướng chưa xem qua văn chương của Mặc Ninh, tất nhiên không biết hắn đáng giá trẫm làm như vậy. Chỉ là... trẫm che đậy lỗi lầm như thế nào đi nữa, tội nhiễu loạn khoa cử dù sao hắn vẫn phải gánh vác, cho nên danh nghĩa trạng nguyên..."

Quân Tử Uyên hợp thời tiếp lời nói, "Hoàng thượng khoan dung, thần đã không khỏi cảm kích. Khuyển tử... quả thực không nói nổi!" Đây là lời thật lòng, thừa tướng cùng đối thủ địch thủ đấu cả đời, chưa từng không thắng; cuối cùng thua trên tay con trai mình!

Tề Mộ Lâm sang sảng cười, nhìn Quân tam nghe cha mở miệng liền kinh sợ chột dạ cười làm lành, nói, "Mấy năm nay không lăn lộn bên ngoài, cuối cùng cũng học được vài thứ. Nghe nói sau giao thừa ngươi bệnh nặng không dậy nổi, triền miên trên giường bệnh một tháng dài, văn khoa mùng hai tháng hai..."
"Ca! Ngươi làm sao vậy, ca!" Hoàng đế còn chưa dứt lời, liền truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Tề Vân.

Mọi người quay đầu nhìn lại, hoàng trưởng tử Tề Hàm vẫn luôn yên lặng nhịp thở dồn dập hỗn loạn, một tay gắt gao ôm ngực, toàn thân co quắp, tựa như sắp chết!

Quân Tử Uyên vội vàng nói, "Hoàng thượng, tiểu tam tinh thông y lý, để hắn xem cho đại hoàng tử đi!"

Tề Mộ Lâm lập tức đồng ý, quay đầu lại nhìn thấy nam tử từ sau khi vào cửa liền hạ thấp tư thái nhận tội, đàm phán, lúc này đang lạnh lùng nhìn đích hoàng trưởng tử... Tề Hàm mới tấn chức vùng vẫy giãy chết.

----------------

Cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi TT____TT

Bình luận

Truyện đang đọc