QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Trung Châu, kinh thành đế đô, tướng phủ.

Lúc bốn người Vương Nguyên, Hàn Túc, Ngụy Tử Minh và Hồng Ngọc từng người tiếp được người tướng phủ đến truyền lời, gần như đều không chút do dự đặt công việc trong tay xuống, ngựa không ngừng vó chạy về phía phủ thừa tướng.

Cửa tướng phủ, quản gia Tô Đồng Lâm đang vừa phơi nắng ngày thu, vừa chờ mấy vị thiếu gia này đến.

"Đồng thúc!" Vương Nguyên tới trước, thở phì phò hỏi, "Tam ca đâu?"

Tô Đồng Lâm cười đến rất hòa ái, lại xen lẫn đồng cảm rõ ràng, nói, "Vương thiếu gia, tiểu thiếu gia nhà ta đi đường suốt đêm, lúc này vừa mới nghỉ ngơi ở Phật Đường của phu nhân. Tiểu thiếu gia dặn dò, nói bốn vị các ngài đến rồi, đi Vô Âm Các chờ."

Lúc Tô Đồng Lâm đang nói, ba người khác cũng đều giục ngựa đến, bốn người tạ ơn Tô Đồng Lâm, trực tiếp tự đến Vô Âm Các.


Lão quản gia nhìn bóng lưng bốn người, trong lòng than thở cảnh tượng như vậy đã tám chín năm không thấy rồi...

Đi tới cửa Vô Âm Các, Hồng Ngọc tuổi nhỏ nhất đột nhiên dừng bước gọi, "Nguyên ca!"

Vương Nguyên quay đầu lại nói, "Làm sao vậy, Tiểu Ngọc nhi?"

"Ta sợ..." Hồng Ngọc sợ hãi nói, mặc dù thời gian đã qua tám năm, quá khứ thê thảm trong Vô Âm Các đẹp đẽ này vẫn khiến cháu trai thái sư vừa qua hai mươi tuổi, viện trưởng thừa kế được Lang Hoàn thư viện công nhận, giảng sư tuổi còn trẻ đã rất có uy nghiêm trước mặt học sinh, chỉ đi thêm một bước cũng sợ hãi.

Vương Nguyên bọn họ cũng sợ. Lúc niên thiếu, kể cả Hoắc Bán Hạ lúc này đang ở Nam Hải Quốc năm người bọn họ ngầm truyền nhau một câu thế này. Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tam ca không vừa lòng! Bọn họ là công tử thế gia cao cấp ở kinh thành, toàn thân nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, thế nhưng khăng khăng đạp "sai" một bước, rơi vào trong tay Quân tam thiếu, trải qua cuộc đời "bi thảm" người ngoài không hiểu được.


Lần này, trước khi tam ca ra kinh đặc biệt dặn bọn họ phải chú ý A Đề Mạc Đô, tuy rằng khoảng thời gian này bọn họ có chút buông thả, thế nhưng tin tức nên lưu ý bọn họ một cái cũng không bỏ qua. Bắc Mãng, Nam Hải, thậm chí một vài người bụng có dã tâm trong triều, đều bị nhìn đến gắt gao, ai ngờ A Đề Mạc Đô này chẳng hiểu ra sao bị gϊếŧ chết!

Nhưng mà! Tam ca hẳn sẽ không nghe bọn họ giải thích những cái này!

Vương Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cũng sợ hãi, ngoài miệng lại an ủi, "Đừng sợ, Tiểu Ngọc. Như vậy, lát nữa ta ở bên trái nhất, ngươi liền ở bên phải nhất, trước giờ tam ca giáo huấn ta trước nhất, đến phiên ngươi cơn giận cũng tiết sắp xong. Vừa nãy ta len lén hỏi rồi, tướng gia và đại ca rất nhanh sẽ trở lại, chỉ cần bọn họ nhận được tin tức, có lẽ chúng ta còn có thể tránh được một kiếp..."


Ngụy Tử Minh và Hàn Túc một bộ mặt "ngươi chỉ gạt quỷ", bất quá có một điều Vương Nguyên nói đúng, lúc tam ca giáo huấn bọn họ, trước nay quả thật Vương Nguyên chịu nhiều nhất chịu nặng nhất. Trời thấy còn thương, chỉ có bọn họ tận mắt thấy Vương thị lang một tay bàn tính một tay thuế ruộng thiên hạ, phong quang vô hạn tiền đồ vô lượng, nơi nơi khổ sở giày vò dưới roi mây tam ca thế nào!

Hồng Ngọc hiển nhiên cũng không quá tin tưởng lần này bọn họ có thể tránh được, nhưng vẫn cảm kích Vương Nguyên an ủi. Dường như thở ra một hơi, hắn mới theo mấy vị ca ca vào Vô Âm Các, chỉ là... trong lòng hắn nghĩ, không biết lần này phải cách bao lâu mới có thể được khiêng ra.

Vương Nguyên Hộ bộ thị lang, Ngụy Tử Minh tế tửu Quốc Tử Giám, Hàn Túc tiên phong vừa phong ấn trước điện, Hồng Ngọc giảng sư Lang Hoàn thư viện được người tôn kính, bốn người lần lượt quỳ xuống trong thư phòng Vô Âm Các lớn đến thần kỳ. Vương Nguyên tự giác thỉnh roi mây làm ra từ cây mây trăm năm tuổi cầm trong tay, trong lòng bốn người không khỏi chửi rủa. Cây gia pháp này, nghe nói là tướng gia chuẩn bị cho tam ca, tại sao chịu nhiều nhất lại là bọn họ!
Bốn người đợi phạt, sau khi quỳ cũng không dám giao lưu, ánh mặt trời ngày thu từng chút ngả về tây, lúc bọn họ đợi được hơn một canh giờ, rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm không nhẹ không nặng, tựa như đạp trong lòng bọn họ.

Quân Mặc Ninh ngủ hai canh giờ, đây là hạn mức tối đa y đề ra cho mình, cho nên mặc dù bôn ba cả ngày, sau hai canh giờ y vẫn đúng giờ tỉnh dậy.

Nghe bước chân tam ca vào thư phòng, Vương Nguyên tự giác giơ cao roi mây trong tay, phạm phải chuyện gì trong lòng mọi người đều biết, tam ca gọi bọn họ tới vì cái gì cũng biết, người dưới tay tam ca luyện ra, quá nhiều lời thật sự không cần thiết bao nhiêu.

Quân Mặc Ninh đóng cửa thư phòng, nhận roi mây.

Vương Nguyên mờ mịt nuốt một ngụm nước bọt, lưu loát cởϊ qυầи đến đầu gối, hai tay chống xuống đất; cảm giác được vạt áo ngoài phía sau bị vén lên, hắn vội vàng thở ra một hơi, nhưng khí chưa thở hết, roi mây ác liệt đã lên thân!
"Vút vút vút..." Tiếng roi mây xé gió cao vút vang vọng bên tai, cái thứ nhất, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm!!! Tất cả đều quất vào cùng một chỗ trên mông!

"Tam ca!" Vương Nguyên đau kêu thành tiếng, đau đến ngón tay moi vào khe hở gạch xanh trong thư phòng.

Roi mây ngừng, Vương Nguyên thở hổn hển, chịu đựng đau đớn xé rách phía sau nói, "Cầu tam ca... đổi một chỗ... đi..."

"Bao nhiêu?"

"Mười lăm..." Vương Nguyên không do dự, trực tiếp báo ra một con số.

"Thành giao."

Quân Mặc Ninh trước sau nói bốn chữ, sau đó tiếp tục xuống tay. Như Vương Nguyên mong muốn, cuối cùng y cũng bỏ qua vết roi đã trúng năm lần sau đó hiện lên tím bầm phiếm đen, dời mục tiêu đến những vị trí khác trên mông, lại năm lần một vết thương như cũ!

Vương Nguyên chịu đựng đến gần như hồn lìa khỏi xác, đã lâu không ăn roi mây của tam ca, mùi vị này với cái trong trí nhớ không kém chút nào!
Ba người bên cạnh run sợ đếm trong lòng, mãi đến khi đếm tới hai mươi lăm, tiếng gió dừng lại.

Mồ hôi trên trán Vương Nguyên trong thời gian cực ngắn rỉ ra ngoài, tụ lại, rơi xuống, hắn cũng không hối hận kiếm cho mình mười lăm roi thêm phạt, hắn có lý do tin tưởng, nếu hắn không lên tiếng, tam ca rất có thể trực tiếp đánh mười roi mây vào trên cùng một vết thương! Mùi vị này hắn đã từng nếm qua một lần, đời này tuyệt không dám nếm thử nữa lần thứ hai!

Bên này đánh xong Vương Nguyên, Ngụy Tử Minh xếp ở vị trí thứ hai cũng không chút do dự cởϊ qυầи chống đất.

"Quỳ đứng lên!" Quân Mặc Ninh thấy Vương Nguyên vẫn giữ tư thế không động, lại quăng một roi mây giữa mông chân hắn, quát lên, "Dẩu đẹp mắt không?"

Đương nhiên khó coi! Nhưng ngài không lên tiếng, ta dám động sao? Vương Nguyên chỏi người lên quỳ thẳng, vạt áo rũ xuống, vừa vặn che cái mông trong thời gian ngắn ngủi đã xanh tím sưng tấy và đau đớn đã tản ra gấp mấy lần. Về phần mặc quần, ầy, tam ca chưa nói, hắn không dám... cái này gọi là "một lệnh một động", lúc niên thiếu, tam ca sớm đã dạy bọn họ phục tùng.
Ngụy Tử Minh, Hàn Túc và Hồng Ngọc theo trình tự bị quất mười roi mây, trên mông rõ ràng vắt ngang năm vết thương, ba người không dám lên tiếng, không dám tránh né, không dám tự tổn thương, chịu xong liền quỳ thẳng không động, đem quy củ của tam ca giữ đến sít sao!

Lúc Quân Vũ gõ cửa tiến vào, bốn người vừa lúc chịu xong giáo huấn.

Tuy rằng mông bị quần áo che đi, thế nhưng Quân Vũ vẫn có thể nhìn thấy một khoảng mông lộ ra ngoài từ mặt bên, còn có bốn người đổ mồ hôi đầy mặt đầy đầu, đương nhiên, chứng cứ càng trực tiếp hơn là roi mây trăm năm tuổi trong tay đệ đệ y!

"Ninh nhi! Sao vừa trở về liền đánh người! Ngươi phát xít hả!" Quân Vũ suýt nữa chỉ vào mũi y rồi.

Quân Mặc Ninh bị câu cuối cùng đánh đến ngoại tiêu lý nộn* cả người cứng đờ, ca y sao lại biết "phát xít", lẽ nào ca chính là bên kia tới? Cho đến bây giờ cũng không phát hiện bọn họ là đồng hương nha! Lẽ nào ca y đạo hạnh rất cao, có thể lừa gạt hơn hai mươi năm y cũng không phát hiện?
* Ngoại tiêu lý nộn ý chỉ gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc.

"Ca... ca sao ca lại biết "phát xít"?" Quân tam thiếu vẻ mặt "ta đã biết tỏng ngươi".

Quân Vũ bật cười nói, "Còn nói, trong thư phòng ngươi giấu bao nhiêu thứ không thể thấy người? Ta dám để cho người khác đi vào sao? Mấy năm nay đều là ta với nhị ca ngươi tự mình quét dọn, có đôi khi rãnh rỗi, ta đọc sách ở đây, ngươi đây là vẻ mặt gì! Còn nữa, ngươi đừng đánh trống lảng, ngươi mới vừa về mấy canh giờ, liền gọi bọn hắn đến giáo huấn? Bây giờ bọn hắn ở kinh thành thậm chí trong triều đình đều là người có mặt mũi, ngươi còn tưởng là khi còn bé, giáo huấn không cho mặt mũi, cũng không sợ bọn hắn cách lòng với ngươi..."
"Đại ca, Nguyên nhi không dám!"

"Ngọc nhi không dám!"

"Tử Minh không dám!"

"Tiểu Túc không dám!"

Quân Vũ còn chưa dứt lời, bốn người đã trăm miệng một lời tỏ rõ thái độ. Quân Vũ nhất thời thật sự vừa bực bội vừa buồn cười.

"Cút vào bôi thuốc!" Tam thiếu không kiên nhẫn nói.

Bốn người vội vã tạ ơn, nhao nhao mặc quần đứng dậy đi vào phòng trong giúp nhau bôi thuốc trị thương rồi.

Quân Mặc Ninh vừa hết giận, lại có huynh trưởng trấn áp, lúc này mới bình tĩnh nói, "Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao A Đề Mạc Đô lại chết? Tra ra cái gì chưa?"

Quân Vũ lắc đầu nói, "Mấy ngày nay, Nguyên nhi bọn hắn vẫn luôn tra, những người chúng ta sớm đã đề phòng đều loại khỏi tình nghi, sau đó Nguyên nhi bọn hắn hoài nghi, có phải nhân sĩ giang hồ gây ra hay không?"

"Giang hồ?" Quân Mặc Ninh trầm ngâm, cẩn thận hồi tưởng động tĩnh trong giang hồ mấy ngày nay, càng nghĩ càng không nghĩ ra A Đề Mạc Đô và giang hồ sẽ có liên quan gì.
Đang lúc hai huynh đệ nghĩ mãi không ra, quản gia Tô Đồng Lâm cầm mấy con chim bồ câu trong tay đi vào Vô Âm Các, nói là nhận được tin tam thiếu nãi nãi dùng bồ câu đưa đến.

Bình luận

Truyện đang đọc