QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Một đường trở về, Hoắc Nhẫn Đông vẫn tràn đầy sức sống nhìn đông nhìn tây, mà Quân Mặc Ninh lại im lặng, bên tai thỉnh thoảng vang lên những lời thê tử vừa mới nói trên vách núi.

"Tiểu Hàm từ nhỏ bơ vơ, có mẹ còn không bằng không có, hắn dưới roi vọt học được ẩn nhẫn, ngoan ngoãn, phục tùng, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới chịu ít đi vài trận đánh, hoặc là giành được một chút đồng cảm từ người khác."

"Sau nữa, hắn theo ngươi. Dạy hắn, nuôi hắn, ân đức của ngươi, học thức của ngươi khiến hắn cảm kích, sùng bái, ngưỡng mộ, hắn tri ân, biết ơn, dĩ nhiên cũng muốn báo ơn. Trong năm năm gió êm sóng lặng, mặc dù thân hắn có nơi gửi gắm, thế nhưng tâm vẫn phiêu bạt, bởi vì ngươi quá cường đại, cường đại đến mức hắn cảm thấy xa xôi, cường đại đến mức hắn sợ không theo kịp bước chân của ngươi mà bị bỏ lại. Cho nên hắn chịu đựng ngươi một lần lại một lần dạy dỗ trách mắng, nhưng vẫn không muốn rời xa ngươi, bởi vì hắn không giống như Bán Hạ, bị ngươi đánh có thể tìm ta khóc."


"E rằng mãi đến khi hắn động tâm tư lên Hán Sinh, hắn mới chân chính nghĩ rõ ràng muốn giữ lấy ngươi, giữ lấy mong muốn của hắn. Chỉ là Tiểu Hàm hèn mọn đã quen, bị ngươi trách phạt một trận liền đem tâm tư vừa mới nảy sinh bóp chết gần như không còn. Cho nên hắn mới có thể quên mình cứu Quân thị, bởi vì hắn nhận ra, nếu Quân thị ngã, cuộc đời hắn cũng mất đi tất cả, đã như vậy, thì dùng một cái mạng của hắn đổi lấy bình an cho Quân thị, hắn thông minh như vậy, vừa nghĩ liền hiểu toàn bộ."

"E rằng, truyền dạy học thức cũng không phải việc khó, khó khăn là bồi dưỡng lòng người. Tương lai Tiểu Hàm bây giờ còn chưa rõ, thế nhưng ngươi mong hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi giống như bây giờ? Hay là mang theo tâm tư hiện tại bước trên đường đời của chính mình? Hoặc có khi còn là con đường của đế vương?"


Lúc đó Quân Mặc Ninh đứng trên vách núi, ánh chiều tà xa xa đỏ quạch như máu; trong gió núi phần phật, đầu y không ngừng hiện lên vẻ mặt của thiếu niên khi đối mặt với mình những năm gần đây. Nghiêm túc trang nghiêm, cẩn cẩn thận thận, sợ sệt như thỏ, đau khổ rơi nước mắt. Trong giây lát y phát hiện, rốt cuộc y không thể nào nhớ ra được, có lúc nào thiếu niên ở trước mặt y... tươi cười.

Lúc hai người trở lại miếu thổ địa, ánh chiều tà le lói, chỉ thấy Tần Phong đốt đống lửa trên mảnh đất trống ngoài miếu chờ bọn họ trở về. Hoắc Nhẫn Đông khoe khoang cầm thỏ rừng trong tay giao cho Tần Phong đang thèm chảy nước miếng, hai người cùng nhau đi xử lý món ăn thôn dã rồi.

Quân Mặc Ninh suy nghĩ một chút, vẫn đi tới xe ngựa đậu bên cạnh miếu, nhấc mành xe lên nhìn một chút.


Thiếu niên đang ngủ, ba châm hôm qua gần như đem khí tức toàn thân hắn xông tới huyết quản tứ chi bách hài, không đủ bốn năm ngày, hắn không có cách nào khôi phục tinh thần. Trận mưa lớn hôm qua làm rối loạn kế hoạch ban đầu, nếu không thì ở trong nhà trọ ngâm thuốc tắm mấy lần, khôi phục cũng nhanh một chút.

Quân Mặc Ninh chú ý đến, đĩa kẹo mứt bên người Tề Hàm đã mất hơn phân nửa. Đây là Nhẫn Đông tự mình làm, hôm qua y nếm một viên, ngọt đến gắt cổ họng, đứa nhỏ này thích ăn ngọt như vậy sao?

Trước đây ở biệt viện, ba bữa cơm đều có Tần Phong hoặc Hán Sinh chuẩn bị thỏa đáng, hắn không kén ăn, cũng chưa bao giờ hỏi hắn thích ăn cái gì không thích ăn cái gì. Về phần những món kẹo ngọt này, ở biệt viện căn bản là tuyệt tích.

Quân Mặc Ninh nhìn thiếu niên ngủ đến mê man nhưng dường như cũng không yên giấc, ở chung sáu năm, y đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Thiếu niên đột nhiên trở người, Quân Mặc Ninh buông mành xoay người rời khỏi, mà trong mông lung thiếu niên mơ hồ nhìn thấy bóng lưng hắn dũng cảm đuổi theo nhiều năm, nhưng chung quy tựa như trong mộng.

Lúc quay vào miếu, Quân Mặc Ninh nhìn thấy đứa nhỏ Quân Dịch Hi "câm điếc" kia theo Nhẫn Đông và Tần Phong xem thỏ rừng, ánh mắt y lóe lên, không biết tình huống chỗ Hán Sinh như thế nào. Có điều dù thế nào đi nữa, cũng phải chờ thân thể Tề Hàm khỏe mạnh lên, đây là cốt yếu, không thể trễ nãi.

Một bước vào cửa miếu, Quân Mặc Ninh liền thấy Tề Vân đang nâng cành cây to bằng cánh tay gọt trụi lá quỳ thẳng đợi, đến gần nhìn, tay thiếu niên nâng qua đỉnh đầu đã sớm run không chịu nổi, đầu chôn giữa hai cánh tay, cúi rất thấp.

"Chuyện gì xảy ra?" Quân Mặc Ninh đi tới trước người hắn hỏi.
Tề Vân nghe được thanh âm thân thể liền lung lay, chậm rãi ngẩng mặt lên, bấy giờ Quân Mặc Ninh mới phát hiện, khuôn mặt thanh tú thích cười kia lúc này lại sưng đỏ không chịu nổi, khóe miệng và khóe mắt đều có vết bầm máu. Nghe thấy câu hỏi, hắn thành thật nói, "Tiên sinh... Hôm qua Vân nhi nói năng không lễ phép... ca ca phạt tát miệng... hai mươi lần, có bảy lần... tát nhẹ, Vân nhi tát lại lần nữa rồi..." Vừa nói, nước mắt đã rơi lã chã xuống đất.

Thiếu niên từ nhỏ nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, chưa bao giờ từng ăn khổ như vậy! Quân Mặc Ninh nhận lấy cành cây trong tay hắn, chưa kịp nói, Tề Vân suy sụp buông hai tay run rẩy cởi đai lưng.

"Làm gì?"

Hai tay Tề Vân không có sức lực, cởi mấy lần cũng cởi không ra, nước mắt rơi càng dữ hơn, "Ca ca bảo ta... thỉnh phạt với tiên sinh, nếu tiên sinh không... không tha thứ Vân nhi, ca ca sẽ đuổi Vân nhi... về cung! Tiên sinh, người phạt ta đi, nặng bao nhiêu cũng được, Vân nhi nhất định tuân thủ quy củ, sau này nhất định không dám nói lung tung!"
Quân Mặc Ninh lấy một hộp thuốc mỡ từ trong hành lý, ngồi xổm người xuống giúp Tề Vân lau nước mắt sau đó đưa hắn cầm, nói rằng, "Đánh ngươi là muốn ngươi nhớ kỹ dạy dỗ, không phải dùng để đổi lấy tha thứ. Trở về trông chừng ca ngươi, đợi hắn tỉnh liền bưng cháo cho hắn ăn. Thuốc mỡ ngươi giữ lấy, ca ngươi đồng ý thì bôi thuốc."

Tề Vân không nghĩ tới mình có thể tránh trận đòn này, vui mừng rồi lại dâng lên lo lắng, hắn sợ sệt hỏi, "Tiên sinh, có phải người... không thích Vân nhi không?"

Quân Mặc Ninh không khỏi hiếu kỳ, đứng dậy rồi ngồi xuống một bên hỏi, "Tại sao nói như vậy?"

Tề Vân chớp mắt hai cái, lại rơi hai giọt nước mắt nói rằng, "Bài vở của ca ca người đều tự mình xem... Người phạt ca ca phạt đến nặng, nhưng mà Vân nhi biết... thương cho roi cho vọt... Có phải Vân nhi gây họa, học tập lại không phải chăm chỉ, cho nên... người thích ca ca, không thích Vân nhi hay không?"
Quân Mặc Ninh không ngờ hắn lại có thể hỏi như vậy, sau đó nhớ tới trước đây đứa nhỏ này hăng hái bái sư, bây giờ nhìn hắn tủi thân thành như vậy, cũng không khỏi hổ thẹn trong lòng, "Không thích thì sẽ không nhận ngươi, ngươi cũng đi lại trên đường kinh thành, có khi nào nghe qua Quân tam thiếu làm chuyện y không muốn làm? Chỉ là... ca ca ngươi hai lần bị thương, tiên sinh và sư nương ngươi đều bận rộn tìm phương tìm thuốc, bây giờ không có thời gian săn sóc ngươi... và Dịch Hi."

"Thân thể ca ca... còn chưa tốt sao ạ?" Đây cũng là chuyện hắn quan tâm nhất.

Quân Mặc Ninh đỡ thiếu niên đứng lên, nhìn dáng vẻ hắn run run rẩy rẩy, hiển nhiên thời gian quỳ không ngắn, "Chung quy là bị thương bên trong, muốn điều dưỡng tốt hẳn phải tốn nhiều sức lực..."

"Tiên sinh, Vân nhi đã biết!" Thiếu niên qua quýt lau nước mắt nói, "Vân nhi nhất định nghe lời, không để tiên sinh và sư nương thêm phiền. Ta sẽ đi trông chừng ca ca ngay bây giờ... Nếu như ca ca còn giận, Vân nhi trở lại thỉnh tiên sinh... dạy dỗ."
Nói rồi, vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay trở lại hành lễ thật sâu nói, "Vân nhi tạ tiên sinh khoan dung, Vân nhi xin cáo lui."

Quân Mặc Ninh nhìn thiếu niên ra cửa, không khỏi rơi vào trầm tư.

Cho tới bây giờ, Tề Hàm chưa từng biểu đạt tình cảm của mình thẳng thừng như vậy. Không làm tốt bị phạt, liền đi làm gấp bội; làm tốt... Ban đầu, đứa bé nho nhỏ còn mở to hai mắt nai con chờ khen ngợi, mãi đến khi mỗi một lần đáp lại hắn đều là chuyện đương nhiên, hắn cũng xem trả giá và nỗ lực này là chuyện đương nhiên.

Cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới phải hỏi, tiên sinh, có phải người... không thích Hàm nhi hay không? Đúng như lời Nhẫn Đông, có thích hay không Tề Hàm cũng không có lựa chọn, hắn chỉ có thể ép buộc chính mình, làm một lần tốt hơn một lần, tựa như chỉ có như vậy mới có lý do ở lại bên người tiên sinh...
Quân Mặc Ninh xoa xoa huyệt Thái Dương, đã rất lâu y không có vì một việc mà hao tâm phí sức như thế, hơn nữa đều là chút việc vặt không đáng kể.. ít nhất là y thấy như vậy. Nhưng mà, xem ra với đứa bé đó, dù chỉ là một ánh mắt nho nhỏ của y, cũng sẽ cổ vũ cực lớn rồi... Chỉ tiếc, nhiều năm qua, hắn vẫn cầu mà không được...

Ngoài cửa truyền tới tiếng cười của Tần Phong và Nhẫn Đông, Quân Mặc Ninh nhìn theo âm thanh, bọn họ đã xử lý xong con thỏ rừng mập ú kia, gác trên giá nướng. Mấy năm nay màn trời chiếu đất bên ngoài, Hoắc Nhẫn Đông đã sớm luyện ra tay nghề sinh tồn dã ngoại cực tốt, lần này đi xa lại mang vật phẩm đầy đủ hết, thỏ rừng quay dần dần toả ra mùi thơm mê người.

Quân Dịch Hi ngồi xổm bên cạnh xem, không ngây người như những ngày qua, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng khao khát, cũng không tránh né mà nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.
Quân Mặc Ninh chợt cảm thấy buồn cười, vươn tay dùng sức xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, khiến đứa nhỏ bất mãn kháng nghị sau đó vòng qua nửa vòng ngồi xổm một bên khác.

Quân Mặc Ninh ngồi xuống bậc thang, quay đầu nhìn về phía xe ngựa chỗ tối, đột nhiên nhìn thấy mành xe xốc lên, Tề Vân nhanh nhẹn nhảy xuống xe chạy tới nói rằng, "Tiên sinh, ca ca tỉnh."

"Ừm," Quân Mặc Ninh lên tiếng, đứng dậy đi vào miếu múc một chén cháo thuốc trong nồi vẫn dùng lửa nhỏ hâm nóng, lại múc một chén canh cắt đi một khối thịt thỏ trong nồi canh, đưa khay cho Tề Vân nói, "Uống thuốc trước lúc còn nóng. Để hắn ăn xong rồi lại ngủ một giấc, ngày mai chúng ta khởi hành lên đường."

Mặt Tề Vân còn sưng, hắn bưng khay nhỏ giọng hỏi, "Tiên sinh, ngày mai... ca ca còn phải dẫn ngựa đi sao ạ?"
"Hắn có muốn cũng phải đứng lên được đã." Quân Mặc Ninh cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc