QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Ba đứa nhỏ được thu xếp vào phòng, Hoắc Nhẫn Đông chẩn bệnh cho từng đứa. Cùng lúc đó, Tề Hàm quỳ ở chính sảnh tường thuật mọi chuyện vừa mới phát sinh.

Bóng đêm phủ xuống, trong núi tràn ngập khí lạnh, hắn ăn mặc phong phanh toàn thân lại ướt đẫm, dưới gối sớm đã bị cấn đến đau đớn không gì sánh được. Nhưng hắn vẫn quỳ thẳng, ngoại trừ không dám nhìn ánh mắt tiên sinh nhà hắn, tuy bộ dạng chật vật, nhưng nét mặt thản nhiên.

"... Diệc Hàm lấy cung tên trong tay thiếu cốc chủ, đúng... đúng là trong lòng quả thật bất bình, cũng lo hắn kinh hoảng lại hại người hại mình. Tiên sinh, Diệc Hàm chưa bao giờ có tâm thương tổn thiếu cốc chủ, cũng không có... đẩy hắn xuống nước."

Nói xong, thiếu niên cắn môi quỳ, hắn biết mình nói nhiều hơn nữa cũng uổng công, hắn cũng tin tưởng tiên sinh sẽ tin hắn.


Ngồi đó, Quân Mặc Ninh quay đầu nói, "Chuyện này, còn phải thỉnh cốc chủ định đoạt."

Phương Quân Tu trầm ngâm một lát, nói rằng, "Nguyên nhân chuyện này đúng là hai đứa bé kia bướng bỉnh, thế nhưng khuyển tử từ nhỏ bị gia phụ chiều hư rồi, làm việc có điểm mất chừng mực, mặc dù ta là phụ thân cũng sẽ không bao che cho nó. Về phần lệnh đồ Diệc Hàm..." Phương Quân Tu dừng một chút mới tiếp tục nói, "Ta nguyện tin tưởng thái độ làm người của Quân công tử, hiển nhiên cũng tin Diệc Hàm sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng mà bây giờ đệ tử trong cốc mồm năm miệng mười, dù ta tin tưởng hắn, việc này cũng có rất nhiều chỗ không thể giải thích, song phương bên nào cũng cho rằng mình đúng, thật khó phân rõ..."

Quân Mặc Ninh cũng không tiếp lời, ánh mắt đảo qua Tề Hàm, chỉ lưu ý đến nửa bên mặt sưng lên của hắn.


Đang trầm mặc, Hoắc Nhẫn Đông chữa trị xong xuôi, cùng Sở Hán Sinh vào cửa.

Không đợi bọn họ hỏi, Hoắc Nhẫn Đông liền lời ít ý nhiều mà nói, "Phương cốc chủ, lúc thiếu cốc chủ rơi xuống nước không cẩn thận bị đụng đầu vào bờ đá, vết thương trên trán ta đã xử lý rồi, không còn lo ngại, xin cốc chủ yên tâm; Vân nhi chỉ bị chút hàn khí, người cũng ổn định rồi, ta sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi trước; về phần Dịch Hi... chẳng biết tại sao, đến bây giờ còn chưa tỉnh..."

"Chút nữa ta đi xem..." Quân Mặc Ninh tiếp lời nói.

Hoắc Nhẫn Đông gật đầu, chuyển ánh mắt về hướng đứa bé vô tội nhất, nói, "Ta tin Tiểu Hàm sẽ không đẩy thiếu cốc chủ, xin cốc chủ minh giám."

Tề Hàm chưa hề ngẩng đầu, nhưng trong mắt có chút ẩm ướt.

"Không bằng như vậy đi," Phương Quân Tu suy nghĩ một chút nói rằng, "Hôm nay sắc trời đã tối, Diệc Hàm vốn bị thương trên người, lại chịu khí lạnh trong hồ sen, vẫn nên đi xuống chẩn trị nghỉ ngơi sớm mới tốt. Còn chuyện này, ta cũng nguyện ý tin tưởng Quân công tử và Diệc Hàm, có thể chờ ngày mai khuyển tử tỉnh dậy hỏi lại nó một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để tránh khỏi hiểu lầm không cần thiết."


Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Cốc chủ nói rất đúng. Vậy chúng ta về trước."

Phương Quân Tu đứng dậy tiễn khách.

"Tiểu Hàm, đứng lên." Hoắc Nhẫn Đông liền vội khom lưng đỡ Tề Hàm.

Nhưng Tề Hàm lại sợ hãi ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Ninh.

Bước chân Quân Mặc Ninh không dừng, chỉ nói hai chữ "đứng lên", liền nhấc chân ra cửa.

Lúc này Tề Hàm mới dám lảo đảo đứng dậy, quỳ một lúc lâu, hắn gần như dựa vào Sở Hán Sinh mới có thể cất bước bước đi.

Phương Quân Tu nhìn một màn này, như có điều suy nghĩ.

Nhóm Quân Mặc Ninh chân trước mới vừa đi, chân sau có một tiểu đồng đi vào chính sảnh. Phương Quân Tu vừa thấy tiểu đồng, trong lòng căng thẳng nói, "Chuyện gì?"

Tiểu đồng hành lễ đáp lời, "Cốc chủ, lão gia bảo ngài đến một chuyến."

Phương Quân Tu vẫy tay để tiểu đồng lui, chỉ cảm thấy đầu gối chưa xử lý tốt càng thêm đau đớn; mà đêm nay, sợ rằng lại phải gian nan... Hắn nặng nề thở dài, cất bước đi đến nơi Phương Thế La ở.
Bên kia, sau khi đám người Quân Mặc Ninh trở lại khách phòng, Tề Hàm không dám lên tiếng, chỉ lại đoan đoan chính chính quỳ rồi.

Quân Mặc Ninh nhíu mày phân phó nói, "Sư nương ngươi chuẩn bị thuốc tắm cho ngươi, ngâm nước xong đi ngủ, có việc đợi ngày mai lại nói."

Sở Hán Sinh đỡ Tề Hàm đi khách phòng của hắn, Quân Mặc Ninh cũng nhìn tình huống Quân Dịch Hi một chút. Theo lý chẳng qua rơi xuống nước bị lạnh bị dọa, hôn mê trong chốc lát là bình thường, thăm mạch tượng lại không có chút trở ngại nào, nhưng mấy giờ rồi còn chưa thấy tỉnh lại là vì cái gì?

Quân Mặc Ninh nhất thời cũng không hiểu được.

Ban đêm, trăng sáng sao thưa. Dưới bóng đêm dày đặc hơi nước từ hồ sen rộng lớn càng lộ ra vài phần mờ mờ ảo ảo, trong không khí còn tràn ngập mùi hoa sen thơm ngát thanh nhã.
Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh cùng nhau đi tới chỗ Phương Tư Tề rơi xuống nước vào ban ngày.

"Hàm nhi không sao chứ?" Quân Mặc Ninh hỏi trước.

Sở Hán Sinh cùng y kề vai đứng, nói rằng, "Khí lạnh trên người sau khi tắm thuốc bị xua tan chút, có điều... má trái sưng lợi hại."

Quân Mặc Ninh đảo mắt nhìn người to con đang nói bóng nói gió bênh vực kẻ yếu, bật cười, chỉ vào hồ sen đen kịt nói, "Nước trong núi, lạnh như đầm băng, dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng mặt nước cũng bị lá sen che kín không thấy ánh mặt trời. Hắn lỗ mãng nhảy vào như vậy, nếu như khí lạnh vào cơ thể, chẳng những không cứu được người còn có thể tự chôn mình vào. Hết lần này tới lần khác, ta không nóng nảy sao được? Nóng nảy không thể động tay sao?"

Sở Hán Sinh cũng biết tật xấu của Tề Hàm luôn không để ý tới bản thân mình, nhưng khi nhìn thấy năm dấu ngón tay sưng lên trên mặt hắn, Sở Hán Sinh liền đau lòng! "Ngài nóng nảy động tay, đứa nhỏ ngốc còn tưởng rằng ngài cũng nghi ngờ hắn đẩy Phương Tư Tề..."
"Vậy ngươi yên tâm!" Quân Mặc Ninh tự tin nói, "Có lẽ có một khoảnh khắc hắn cũng nghĩ như vậy, sau khi tỉnh táo lại thì sẽ không, bằng không, làm sao hắn có thể bình tĩnh như thường chậm rãi nói chuyện trước mặt ta và Phương Quân Tu. Có điều nói đi nói lại, nếu chúng ta đều tin tưởng Hàm nhi sẽ không đẩy Phương Tư Tề, như vậy tại sao nó lại rơi xuống nước?"

Sở Hán Sinh cũng nghĩ mãi không ra, chỉ có thể lớn gan suy đoán nói, "Có thể... là đứa bé kia cố ý... tự mình té không?"

Quân Mặc Ninh cười nói, "Tuổi còn nhỏ, sao có phần tâm cơ này? Nhẫn Đông hỏi riêng Hàm nhi rồi, Hàm nhi nói hẳn sẽ không. Lúc đó bọn họ đứng đối diện, vẻ mặt lúc Phương Tư Tề rơi xuống nước cũng hoảng hốt mờ mịt, điểm này sẽ không giả. Ngươi nói, có khi nào... có người núp trong bóng tối... phát mấy loại ám khí gì đó không?"
Sở Hán Sinh cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, ngoại trừ tiếng gió thổi từ trong núi, chính là bóng tối vô biên dưới màn đêm.

"Ngày mai nói chuyện với Phương cốc chủ, nếu thật sự là như thế, trên người Phương Tư Tề sẽ phải có vết tích." Quân Mặc Ninh tiếp tục nói, "Được rồi Hán Sinh, chuyện kia thế nào?"

Sở Hán Sinh cũng tạm thời đặt mối nghi ngờ này xuống, thu hồi tâm tư nói, "Từ sau khi gia mang Dịch Hi về, ta liền phái người lan truyền tin tức ra ngoài rồi. Nếu như ma giáo thật sự có người vẫn còn để ý đứa bé này, ta nghĩ, người bọn họ phái đi có thể đã âm thầm tiến vào Trung Nguyên rồi. Ế? Gia, chuyện này sẽ không có quan hệ với chuyện hôm nay chứ?"

"Chuyện vô căn cứ!" Quân Mặc Ninh vừa cười vừa nói, "Mấy đứa nhỏ đùa giỡn, sao có thể liên hệ với ma giáo? Nếu đúng như lời ngươi nói, như vậy trong Trầm Hương cốc này sợ rằng..." Quân Mặc Ninh thu liễm nụ cười, ánh mắt y trong bóng tối vẫn sáng kinh người, "Chỉ sợ cũng có ma giáo trà trộn..."
"Hán Sinh, đợi điều tra xong chuyện này, vẫn nên đưa Vân nhi và Nhẫn Đông hồi kinh đi," Quân Mặc Ninh đột nhiên đổi đề tài nói.

"Gia sợ sẽ gặp nguy hiểm?"

"Hai quyền khó địch bốn tay," Quân Mặc Ninh chẳng hề sợ, nhưng không muốn có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, nhất là người y để ý, một điểm sơ sẩy cũng không cho phép tồn tại. "Giang hồ rộng lớn, tình huống liên tục thay đổi; bây giờ chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chúng ta khó có thể khống chế toàn bộ cục diện. Tất nhiên chúng ta phải mang theo Hàm nhi và Dịch Hi bên người, đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm, chúng ta có thể bảo vệ cả Nhẫn Đông và Vân nhi không? Dù ta không thích đế vương Tề thị, nhưng cũng không muốn hắn không người nối nghiệp. Hàm nhi sống chết còn chưa thể xác định, Vân nhi... chúng ta không thể mạo hiểm."
"Gia nói không sai," Sở Hán Sinh nói, "Thế nhưng chỉ sợ phu nhân không đồng ý, nàng cũng thường hành tẩu giang hồ, có hồi kinh hay không vẫn phải xem chủ ý của nàng; về phần Vân nhi... Gia, mặc kệ tương lai hắn kế thừa đế vị hay là Yến Thiên Lâu, lần này theo chúng ta ra ngoài rèn luyện, tốt xấu còn có chúng ta đích thân trông nom, nếu mất đi cơ hội lần này, chuyện sau này... ai cũng khó nói. Hàm nhi năm đó học đến khổ, gia cũng muốn Vân nhi lại trải qua một lần?"

Quân Mặc Ninh rơi vào trầm tư.

Năm đó Tề Hàm tham gia công việc ở Yến Thiên Lâu, thứ nhất là Quân Mặc Ninh có lòng rèn luyện hắn, thứ hai cũng vì y đang ở biệt viện không được tự do, lúc ban đầu Tề Hàm xử lý công việc có thể nói từng bước khó khăn. Như sự kiện tửu lâu Duyệt Lai ngộ độc thức ăn liên tục hai lần, thật sự là thử thách to lớn đối với một thiếu niên, chẳng những hắn phải đối mặt với muôn hình muôn vẻ dạng người ở bên ngoài, sau khi trở về, còn có roi mây bén nhọn trách đánh...
Sông dài chảy chậm sao sáng dần tắt, khoảng thời gian gần đây Quân Mặc Ninh và Sở Hán Sinh bận bịu việc riêng của mỗi người, khó tránh khỏi trò chuyện nhiều vài câu, không hay không biết đã đến sau nửa đêm.

Bọn họ trở lại khách phòng, đi xem Tề Vân trước, thiếu niên ngủ thật say, giữa chân mày thả lỏng không sầu không lo. Quân Mặc Ninh dần dần sinh lòng yêu thích với đứa bé này, cũng bởi vì tính cách cởi mở của hắn. Thiếu niên không biết mùi vị ưu sầu, Hàm nhi của y... không có phúc khí như vậy.

Hai người đẩy cửa vào phòng Quân Dịch Hi, lại phát hiện Tề Hàm ghé vào mép giường ngủ, mà trên giường... rỗng tuếch!

"Hàm nhi! Hàm nhi! Tỉnh lại đi!" Sở Hán Sinh lo lắng gọi Tề Hàm, thấy hắn dần tỉnh lại mới yên lòng.

"Tiên sinh, sư phụ..."

"Dịch Hi đâu?" Quân Mặc Ninh nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi hỏi.
Lúc này Tề Hàm mới phát hiện trên giường đã không một bóng người, hắn nhìn ánh mắt như đuốc của tiên sinh, há há miệng, lại không lời nào để nói.

Bình luận

Truyện đang đọc