QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

Vương Nguyên thành tài có thể nói là ngoài ý muốn, cũng có thể nói là đương nhiên.

Năm đó sau khi hắn trải qua một trận sống chết dưới cú đá của Quân tam, nhìn thấy cái người hung ác chưa nói lời nào đó liền nhượng bộ lui binh, thậm chí một ánh mắt dù vô tình hay cố ý của Quân tam cũng có thể khiến hắn run rẩy một phen.

Có một lần, ba người Quân tam, A Cửu lúc đó còn ngu xuẩn và Hoắc Nhẫn Đông Tiêu Mạnh bất ly* không biết làm gì ở đình Thiên Lý trong Lang Hoàn thư viện, từng tiếng tiếc nuối thất vọng và giậm chân không phục của tiểu cô nương Nhẫn Đông khiến A Cửu ngây ngô cười. Vương Nguyên vừa lúc đi ngang qua, hắn vốn định né tránh từ xa, thế nhưng trong lúc lơ đãng, hắn nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều tờ giấy ghi ký tự nguệch ngoạc như vẽ bùa, cái gọi là lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết mèo, thật đúng là nói trúng Vương thiếu gia.


* Tiêu Mạnh bất ly là một điển cố chỉ hai vị đại tướng dưới trướng Dương Diên Chiêu trong Dương môn gia tướng, Tiêu Tán và Mạnh Lương kết nghĩa huynh đệ, luôn bên nhau như hình với bóng. Ở đây ý chỉ quan hệ cực kỳ thân thiết và tình cảm sâu nặng giữa những người bạn với nhau.

Tiểu cô nương Nhẫn Đông thua thảm, trên gương mặt tươi cười dán rất nhiều mảnh giấy dài dài, thấy Vương Nguyên, nàng cười vẫy tay bảo hắn qua đó. Rất nhiều năm về sau khi Vương Nguyên lần nữa nhớ lại nụ cười của Hoắc Nhẫn Đông dưới ánh mặt trời sáng rỡ năm đó, mới hiểu được, gian xảo, xảo quyệt, không có ý tốt cỡ nào!

Lúc đó, Vương Nguyên chỉ chỉ cái mũi của mình, sau khi chắc chắn, nơm nớp lo sợ đi qua. Toàn bộ quá trình, đầu Quân tam cũng không ngẩng một cái.


Nhẫn Đông nói với Vương Nguyên, bọn họ đang tính hai mươi bốn điểm, những ký tự như bùa đó chính là chữ số, có thể dùng các cách cộng trừ nhân chia lấy bốn chữ số tính thành hai mươi bốn, ai nhanh người đó thắng. Thua, phải dán tờ giấy nhỏ trên mặt như Nhẫn Đông.

Vương Nguyên trong nháy mắt bị trò chơi kỳ diệu như vậy hấp dẫn!

Thượng thư Binh bộ Vương Hóa Thành từ đó trở đi phát hiện, con trai bảo bối của hắn suốt ngày trong miệng chẳng biết cứ lẩm bẩm đọc cái gì "đến đến đến", trình độ mê mẩn có thể nói là điên dại!

Mà trong lòng Vương thiếu gia hoạt động như này, cha, bây giờ con không học thuộc "bảng cửu chương", chút nữa sẽ quỳ trên bàn tính học đó, oa oa hu hu...

Lại qua thật lâu về sau, hắn mới biết được, quỳ trên bàn tính thật sự không tính là cái gì, khi hắn dùng năm ngón tay đi gảy hạt châu tính toán, lòng bàn tay của hắn bị đánh nát, những ngày tháng "tốt đẹp" mới coi như chính thức tới...


Trở lại chuyện chính, bọn hạ nhân chuẩn bị xong giấy mực và bàn tính, Tề Mộ Tiêu, Quân Vũ và Quân Hàn nhường cái bàn bày biện tất cả dụng cụ.

Tề Hàm tạ lỗi sau đó ngồi xuống một bên, kéo Tề Huyên đến bên cạnh nói, "Huyên nhi, lát nữa ngươi chỉ cần nhẹ giọng đọc sổ sách ra là được, được không?"

Nhìn thấy các trưởng bối đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Tề Huyên cảm thấy tự hào và vui sướng chưa từng có, nó liên tục gật đầu nói, "Quân ca ca yên tâm, Huyên nhi đều nhớ!"

Vương Nguyên ngồi xuống ở bên kia, tay trái hai người gần như cùng lúc phất trên bàn tính, hạt châu sinh ra một tiếng "soạt" trật tự mà vang dội, sau đó lại "cạch" một tiếng đặt bàn tính lên bàn, năm ngón tay thon dài linh động đẩy mười hàng châu lên phía trên; ngay lúc đó, tay phải chấp bút chấm mực, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió Đông.
Quân Vũ và Quân Hàn sao lại nhìn không ra, đây tất cả đều là kế tục phong cách tam đệ nhà mình.

Trước đây lúc Vương Nguyên bắt đầu luyện tập tính bằng bàn tính, đầu tiên luyện tập dùng tay trái chấp đũa kẹp từng hạt từng hạt đậu trong một cái chậu bỏ vào một cái chậu khác. Nếu không thể hoàn thành trong thời gian quy định, còn dư lại mấy hạt đậu liền đánh lòng bàn tay mấy cái! Quân tam xuống tay luôn luôn nghiêm khắc, hơn nữa dùng tay nào đánh tay đó, đánh xong liền dùng tay không bóc trứng gà, dùng bàn tay sưng thành bánh bao cầm trứng gà, dùng đầu ngón tay bóc vỏ cứng từng chút một. Thông thường những ngày đó, bàn tay Vương Nguyên bị vỏ trứng đâm máu me đầm đìa, hắn vẫn nói đùa là bị đánh nát lòng bàn tay, khi đó kỳ thật là như vậy. Vương Nguyên nhanh nhạy lại có hứng thú với chữ số, nhưng những kỹ năng này, quả thật là làm bạn với máu và nước mắt, từng chút từng chút rèn ra!
Chỉ là không biết đứa nhỏ Hàm nhi này, luyện đến tốc độ tay hôm nay, có ăn phần khổ này hay không!

Hai bên bàn, Vương Nguyên và Tề Hàm đã đồng thời bắt đầu hạch toán sổ sách.

Giọng Tề Huyên trong trẻo non nớt, nó cũng không biết từng chuỗi từng chuỗi trong trí nhớ mình là thứ gì, chỉ biết là đây là đồ vật quý giá Tào Mặc muốn giấu, là cái mà sau khi Nguyên thúc thúc nghe thấy thì đôi mắt sáng lên, là cái mà mình có thể nhận được sự khen ngợi từ trưởng bối!

Tề Hàm tâm không tạp niệm, hết sức chuyên chú lắng nghe từng chuỗi từng chuỗi chữ số, năm ngón tay trái tung bay, đánh một bàn hạt châu đến vang dội cộp cộp; bút lông trên tay phải cũng không dừng, từng hàng số đơn giản lại ít ai có thể biết lưu loát sinh động xuất hiện.
Hắn và Vương Nguyên cùng học một thầy, đương nhiên đều dùng chữ số Ả Rập của thế giới kia!

Trong khoảng thời gian ngắn, trong viện trống trải, chỉ còn lại giọng nói non nớt của Tề Huyên và tiếng hạt châu vang dội cộp cộp...

Ba người Tề Mộ Tiêu vẫn luôn nhìn Tề Hàm đắm chìm trong toán học, vừa nãy Vương Nguyên nhìn lầm cũng không phải không có đạo lý, trên người Tề Hàm quả thật mang theo bóng dáng Quân Mặc Ninh quá nhiều quá sâu, chuyên chú, tự tin và cao ngạo lộ ra tự nhiên... Chỉ là Hàm nhi cũng không biết mình có bao nhiêu ưu tú, đối mặt trưởng bối luôn hoảng sợ, mà Quân tam kia... trên đời này có cái gì để y sợ, để mắt sao?

Ba người suy nghĩ vẩn vơ, lúc vui lúc cười, lúc nhớ lúc tưởng niệm...

Hơn nửa canh giờ sau, Tề Huyên dừng lại, âm thanh hạt châu cũng dừng lại. Vương Nguyên và Tề Hàm so số liệu, quả nhiên chênh lệch xấp xỉ năm mươi vạn lượng.
Tề Hàm rót chén trà cho Tề Huyên, cho nó nhuận giọng, sau khi nhìn nó uống xong lại cười cười cổ vũ nó; Tề Huyên thấy được ấm áp trong mắt Quân ca ca, nó lại muốn khóc, có điều là nước mắt vui vẻ!

Tề Hàm đứng lên hai tay dâng sổ sách cho Quân Vũ, lại một lần nữa nắm Tề Huyên cung cung kính kính đứng một bên.

Vương Nguyên cũng cầm kết quả trong tay đưa cho Quân Vũ, Quân Vũ vừa so sánh hai bên, dĩ nhiên biết tất cả.

"Ta đã phái người tới Giang Nam kiểm tra đối chiếu sự thật," Quân Vũ lần nữa ngồi xuống, gương mặt nghiêm túc, "Phát hiện tình hình cứu trợ thiên tai ở Giang Nam lần này tốt... lạ thường! Nhưng Nguyên nhi lại nói với ta, sổ sách Giang Nam báo lên và sổ sách của Tào Mặc không giống nhau, hoàng thượng và phụ thân phái ta tra rõ việc này, bây giờ xem ra, Tào Mặc tham ô khoản tiền cứu trợ thiên tai vẫn có thể ngồi vững, tai hoạ Giang Nam lần này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Không lý giải được, mọi người cũng không hiểu ra sao.

Một bên, Tề Hàm lên tiếng nói, "Đại sư bá, chuyện này Diệc Hàm... biết."

Ánh mắt của Quân Vũ và mọi người đều tụ lại trên khuôn mặt thiếu niên hàm súc nội liễm nhưng lại thông minh cơ trí hết lần này tới lần khác, dường như hắn không quá quen bị nhìn chằm chằm như vậy, hơi hơi cúi thấp đầu, khiến cho tư thế càng thêm cung kính cẩn thận.

Quân Vũ lên tiếng nói, "Hàm nhi ngươi nói."

Một câu nói khích lệ Tề Hàm rất nhiều, hắn ngẩng đầu nói rằng, "Hồi đại sư bá, lúc Giang Nam vừa bắt đầu mưa, tiên sinh đã dự đoán sẽ có lũ lụt, Diệc Hàm liền theo sư phụ dùng hai tháng đi đến Giang Nam. Chủ yếu là chuẩn bị lương thực và thuốc, còn có một ít lều vải tạm thời và đồ quân dụng. Lương thực thì có sẵn, nhưng vì không để người khác chú ý, sư phụ đều giả danh gia đình giàu có ở Giang Nam mở lều phát cháo hoặc là thương lượng với thương nhân bán lương thực tại địa phương dùng giá ổn định bán lương thực..."
"Trách không được lũ lụt lần này, ngay cả dân lưu lạc cũng rất ít, hóa ra là các ngươi đã chuẩn bị chu đáo," Quân Vũ tự hào vì đệ đệ của mình, rồi lại sinh ra nghi vấn mới, "Ngươi nói lương thực có sẵn... Là chuyện thế nào? Ở đâu có sẵn lương thực?"

Tề Hàm nhìn thoáng qua Tề Mộ Tiêu đang im lặng nghe, đáp, "Những lương thực này... là tiên sinh chuẩn bị cho cửu sư bá!"

Mọi người đều chấn động, đồng loạt nhìn về phía Tề Mộ Tiêu.

Tề Mộ Tiêu cũng nghi hoặc nhìn về phía Tề Hàm. Tầm mắt của mọi người thoáng cái lại tập trung trên mặt thiếu niên.

Tiên sinh từng nói, giao tình và quan hệ với những trưởng bối này quan trọng như sinh mạng, không có chuyện gì không thể nói với bọn họ. Thiếu niên có niềm tin, liền thẳng thắn nói, "Cho tới nay, tiên sinh vẫn không lơ là giám thính* với Bắc Mãng. Mấy năm gần đây, cửu sư bá trấn thủ biên cương phía bắc, nhìn như bình yên, nhưng Bắc Mãng xuôi nam nuôi ngựa lòng dạ trước sau chưa chết, tiên sinh thậm chí còn phát hiện tung tích gián điệp bọn họ phái đi Trung Châu! Cho nên bắt đầu từ mấy năm trước, tiên sinh và sư phụ bắt đầu tích trữ lương thực ở Giang Nam, để phòng bất kỳ tình huống nào; thế nhưng lương thực dễ dàng bị ẩm bị hư, cho nên một hai năm gần đây, chỗ trữ lương thực dần dần giảm bớt, chủ yếu chính là thay đổi một phần lương thực cũ trong đó. Mà năm nay, sư phụ nhờ lũ lụt lần này, vận chuyển rất nhiều lương thực từ phương bắc, ngược lại là thay đổi một lần lớn."
* Giám thính: nghe trộm.

Mọi người thở dài, đệ đệ ở một góc Kinh Giao kia, lập kế hoạch sau màn, quyết định thắng bại sau cùng từ ngàn dặm bên ngoài.

"Đây vốn là việc triều đình..." Quân Vũ kề cận trong trung khu triều đình, cũng vô cùng xấu hổ, phụ thân và y hết lòng hết sức, nhưng chung quy có chút lực bất tòng tâm.

Tề Hàm tiếp lời nói, "Tiên sinh cũng nói như vậy, cho nên rất nhiều chuyện phân phó sư phụ và Diệc Hàm, nhất định phải không để lại dấu vết mới tốt. Hiện nay triều chính xem như còn trong sạch, dân chúng sinh hoạt cũng không có trở ngại, thế nhưng dù sao đi nữa tính tình Tề Mộ Lâm ôn hòa..."

"Vả miệng!"

"Nói tiếp!"

"Bịch!" một tiếng, hai đầu gối chạm đất!

Ba âm thanh gần như phát ra cùng lúc!

Bình luận

Truyện đang đọc