QUÂN LÂM THIÊN HẠ - SỞ LAI KÍNH

* Tĩnh thủy lưu thâm ý chỉ mặt nước tĩnh lặng nhưng đáy nước rất sâu.

Đợt đó, Tề Huyên bị bệnh. Đứa bé tinh quái gầy đi, đôi mắt có vẻ lớn hơn nhưng lại không có tinh thần gì, cả ngày ỉu xìu, khiến người ta hoài niệm đứa bé nghịch ngợm chạy tới chạy lui. Tề Hàm nghe Mạc Nghiêu nói chuyện hôm Cung thân vương xuất chinh, hắn biết, đó là tâm bệnh.

Mất hết nhiều công sức, Tề Hàm mới chăm sóc Tề Huyên bình phục, chỉ là đoạn thời gian mắc bệnh đó đứa nhỏ này cực kỳ dính người, Tề Hàm không thể không tìm cơ hội xin phép Quân Mặc Ninh, xem có thể ở vương phủ ở vài ngày không.

Ngoại trừ dặn dò hắn cẩn thận mọi việc, không được để Mạc Hâm rời khỏi, Quân Mặc Ninh cũng không có điều gì dị nghị. Đứa nhỏ đã lớn, cũng nên có chủ kiến của mình và tự do tương đối.


Cái này lại khiến Tề Huyên sướng đến phát điên, mỗi ngày dính lấy Quân ca ca của nó, chốc lát muốn học tính toán chốc lát muốn ăn cháo lúa mạch, Tề Hàm trên cơ bản cầu được ước thấy. Hắn thấy Tề Huyên rất giống bản thân mình năm đó, hắn nguyện ý cho đứa bé này tất cả mong muốn, bởi vì năm đó, hắn cũng khao khát như vậy.

Mà từ trước đến nay Tề Vân hành động tương đối tự do, chỉ là trải qua vài chuyện khi trước, bên người của hắn có nhiều thêm một thị vệ không biết tên, Tề Vân gọi hắn là A Hỏa, nhưng cả ngày không nói lời nào lạnh lùng như băng, có lẽ gọi A Băng còn chính xác hơn, nhưng lại không hạn chế hành động của Tề Vân.

Kể từ khi Tề Hàm biết thân phận Tề Vân, không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào, luôn lành lạnh nhàn nhạt, chính hắn không nói rõ được cũng không tả rõ được; Tề Huyên mấy lần tò mò hỏi Tề Vân sao lại đắc tội với Quân ca ca tốt như vậy thân thiện như vậy, Tề Vân cũng chỉ cười khổ không lên tiếng.


Trước mặt Tề Hàm hắn lấy tư thế cực thấp, hoàn toàn không có khí thế hừng hực của hoàng tử vênh mặt hất hàm sai khiến; thậm chí có chút cẩn cẩn thận thận lấy lòng và cung kính chân chân thực thực. Nghe Tề Huyên khoe khoang cảnh tượng ngày đó Tề Hàm và Nguyên thúc thúc giáp mặt tính sổ sách, hắn càng cực kỳ hâm mộ! Một tay kỹ năng gảy bàn tính của Vương thị lang ở Hộ bộ như sấm bên tai toàn bộ triều đình, Quân ca ca lớn hơn mình không mấy tuổi, vậy mà cũng có tài nghệ như thế?!

Từ trước đến nay hắn tự xưng là thông tuệ, hoàng đế và Dung phi vẫn xem hắn như báu vật trong tay, bây giờ đến trước mặt Tề Hàm, hắn mới biết được hóa ra mình là ếch ngồi đáy giếng. Bởi vậy, hắn càng muốn thân thiết với vị ân nhân cứu mạng này, nhưng mà, dường như Tề Hàm cũng không cảm kích.


Ngày tháng, cứ như gió không thổi nước không động mà chảy xuôi... Ngày thu dần dần tiến đến, cuối cùng theo từng trận từng trận mưa thu, cuối thu trời giá rét, lá rụng xào xạc.

Trong những tháng ngày như thế, Tề Huyên lại bị bệnh.

Hôm ấy, Tề Hàm che dù chậm rãi đi tới bên ngoài tiểu viện của Tề Huyên, từ xa đã nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện, một người là Tề Huyên, một người khác là Tề Vân.

A Hỏa hộ vệ của Tề Vân, đứng bên ngoài như pho tượng, thấy Tề Hàm lững thững đi tới, trên khuôn mặt lạnh như băng cũng hiện ra vẻ cung kính. Hơi cúi người khó mà nhận ra, trong lòng cũng cảm phục phong thái vị công tử thiếu niên này.

Tề Hàm đi tới hành lang, khẽ gật đầu chào hỏi.

"Ta không uống thuốc!" Giọng nói vẫn rất ngang ngược không nói lý.
Tề Vân bất đắc dĩ dụ dỗ nói, "Huyên nhi, ngươi nghe lời, không uống thuốc bệnh của ngươi sao có thể tốt? Nghe lời có được hay không?"

Tề Huyên đập ván giường một cái, tùy hứng nói, "Không uống là không uống!"

Tề Hàm ở ngoài cửa cũng bất đắc dĩ cười, Huyên nhi bị bệnh hoàn toàn đúng là khiến người ta đau đầu.

Chỉ nghe Tề Vân cũng có chút tức giận nói, "Huyên nhi, ngươi không nghe lời như vậy, Quân ca ca mà biết, sẽ phạt ngươi."

Tề Hàm mỉm cười, vốn định đẩy cửa đi vào, giờ khắc này cũng không nóng nảy, hắn còn rất muốn biết trong lòng đứa bé này rốt cuộc mình chiếm vị trí như thế nào.

Ai ngờ Tề Huyên lại nặng nề mà "hừ" một tiếng, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, "Ngươi đừng luôn lấy Quân ca ca ra dọa ta, ta phải nói cho Quân ca ca ngươi làm cái gì, xem Quân ca ca phạt ngươi thế nào mới đúng! "
Tề Hàm ở ngoài cửa nghe được trong lòng khẽ động, chỉ nghe một tiếng "cạch" bên trong cánh cửa, là khay bị đặt nặng nề lên bàn, lập tức truyền đến giọng Tề Vân to tiếng không giống ngày thường, "Tề Huyên ngươi có ý gì? Ta làm cái gì? Mỗi ngày ta xuất cung chăm ngươi, Quân ca ca phạt ta thế nào?"

"Chăm ta?" Ý mỉa mai trong giọng nói Tề Huyên ngay cả Tề Hàm ngoài cửa cũng nhíu mày lại, có đôi khi đứa bé này nói chuyện quá không chú ý, "Ta đã thấy không chỉ một lần, ngươi hạ độc vào thuốc của ta! Ngươi làm như vậy, không phải vì để Quân ca ca đến vương phủ nhiều, ngươi có thể gặp hắn nhiều?"

"Két!"

Tề Hàm đẩy cửa vào!

Trong phòng, Tề Vân sợ đến liền lùi lại ba bước, kinh hoàng mà nhìn người thình lình xông vào; mà Tề Huyên lại có chút ngây ngốc nói, "Quân ca ca, tại sao không gõ cửa?"
Tề Hàm nghiêm túc trước nay chưa từng có nhìn chằm chằm Tề Huyên nói, "Huyên nhi, sao có thể ăn nói lung tung?"

Tề Huyên vừa nghe Quân ca ca nó thế mà không tin nó nói, lập tức ngồi dậy quỳ ngồi ở trên giường hô, "Quân ca ca, Huyên nhi không ăn nói lung tung, Huyên nhi tận mắt nhìn thấy!"

"Ngươi nói sao?" Tề Hàm đưa ánh mắt về phía Tề Vân, bình tĩnh không tức giận cũng không nghi ngờ, mặc dù hắn có tâm tình khác với Tề Vân, thế nhưng việc chưa tra rõ, vô cớ hoài nghi sẽ tổn thương lòng người.

Vẻ mặt Tề Vân rất kém, hắn tựa vào mép bàn, giải thích, "Quân ca ca, Vân nhi không hạ độc Tề Huyên... Thật sự, đó chẳng qua là cam thảo, Tề Huyên ngại thuốc đắng không chịu uống, ta mới nghĩ lấy cam thảo trước đây mẫu... mẫu thân bỏ vào thuốc của ta..."

Nói như vậy, hắn thật sự bỏ thêm gì đó vào thuốc của Tề Huyên...
Bây giờ hai người bên nào cũng cho rằng mình đúng, cái khác trước không bàn đến, Tề Huyên bệnh Tề Hàm tự mình chăm sóc, đơn thuốc cũng là hắn kê, chẳng qua là đổi mùa nên cảm lạnh, uống mấy thang thuốc là khỏi hẳn. Nhưng Tề Huyên triền miên trên giường bệnh liên lục mấy ngày, chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt, ngược lại một ngày so với một ngày càng thèm ngủ lại là sự thật.

Tề Hàm yên lặng khiến Tề Vân và Tề Huyên đều căng thẳng nhìn hắn.

Một lát sau, Tề Hàm lấy ra một cây châm bạc trong hòm thuốc vốn định dùng châm cứu cho Tề Huyên, đi tới chén thuốc Tề Vân vừa bưng ra, ngâm châm bạc nước thuốc... Một phòng thiếu niên họ Tề, ngay cả A Hỏa ngoài phòng cũng nhìn chằm chằm châm bạc mảnh như sợi tóc!

Trong giây lát sau đó, châm bạc được lấy ra, một đoạn đen trên đầu châm như kim châm vào mắt mọi người!
"Quân ca ca..."

"Quân ca ca..."

Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc.

Sắc mặt Tề Huyên trắng bệch quỳ ngồi trên giường, trước đó nó còn hừng hực khí thế chỉ trích Tề Vân, đến lúc này phát hiện trong thuốc mấy ngày nay nó uống thật sự có độc, đứa bé nho nhỏ vẫn là bị dọa.

Mà là vẻ mặt Tề Vân thì lại khó có thể tin mà nhìn cây châm bạc kia, hắn biết hắn không có làm, nhưng trong thuốc Tề Huyên tại sao lại có độc? Tề Huyên thấy tận mắt hắn bỏ cam thảo vào thuốc, như vậy...

Thiếu niên đầy lòng oan ức và ánh mắt mong đợi nhìn về phía Quân ca ca hắn sùng kính, nhưng không ngờ lại gian nan đón nhận đôi mắt bình tĩnh đến hờ hững. Tim của hắn dường như bị hung hăng đập một phát. Thậm chí đến cả hoài nghi cũng không có, hờ hững chính là thái độ tốt nhất.
Tề Hàm buông châm bạc, nhìn Tề Vân thản nhiên nói, "Sau này tứ điện hạ vẫn nên ở lại trong cung cho thỏa đáng, bên ngoài lòng người khó lường, thân phận điện hạ tôn quý, không thích hợp trải đời quá sâu."

Không có hoài nghi không có trách cứ, thậm chí nghe vẫn là từng tia từng sợi quan tâm, thế nhưng Tề Vân không khỏi kinh hãi như nghe sét đánh giữa trời quang. Mấy ngày nay, hắn thật vất vả mới thoáng lọt vào mắt xanh Tề Hàm, bây giờ, Tề Hàm gọi mình là "điện hạ"!

"Quân ca ca..." Tề Vân đi mấy bước uốn gối quỳ xuống, "Vân nhi không hại Tề Huyên, ngài tin ta!"

Tề Hàm đỡ lấy Tề Vân, nhìn vẻ mặt hắn nóng lòng khao khát đạt được sự tín nhiệm của mình, trong lòng cũng không phải không xúc động, "Điện hạ tội gì phải làm khổ mình? Quân Diệc Hàm chỉ là dân thường, không đáng điện hạ hạ mình xem trọng..."
Tề Vân rưng rưng nước mắt lắc đầu nói, "Quân ca ca, mẹ ta dạy ta, nhận ân đức của người phải nhớ nghìn năm, ơn một giọt nước báo đáp một con suối! Quân ca ca có ân cứu mạng Tề Vân!"

"Chẳng qua là cơ duyên xảo hợp, điện..." Nhìn nước mắt Tề Vân, cuối cùng Tề Hàm vẫn sửa lời nói, "Ngươi cũng không cần quá để trong lòng. Chuyện này trắng đen chưa rõ, ngươi vẫn nên về trước đi."

Tề Vân lắc đầu, quỳ không chịu dậy. Quân ca ca cuối cùng vẫn không tin lời hắn, bây giờ hắn đi, chính là sợ tội bỏ chạy!

Tề Huyên nhìn có chút phát ngốc. Nó và Tề Vân quen biết từ nhỏ, đương nhiên biết tứ đường huynh này trong cung có địa vị gì. Bây giờ dưới gối hoàng hậu trống rỗng, nhị hoàng tử Tề Hàm trong truyền thuyết tung tích không rõ, tam hoàng tử chưa qua đầy tháng đã chết sớm; cho nên, tứ hoàng tử khỏe mạnh tráng kiện cơ trí minh mẫn này, sớm đã là thái tử trên dưới triều đình nhất trí ngầm thừa nhận!
Bây giờ, hắn...

Nhưng mà, tại sao hắn phải hạ độc cho mình chứ?

"Ta phải sắc thuốc cho Huyên nhi lần nữa, ngươi vẫn nên về trước đi." Tề Hàm thu dọn chén thuốc và châm bạc, thu xếp ổn thỏa Tề Huyên, vừa nói vừa đi ra cửa.

"Quân ca ca," Tề Vân ngẩng đầu, cố chấp trên mặt thiếu niên không hề thay đổi, "Tề Vân không đi, Tề Vân không làm! Ta đợi Quân ca ca tra ra chân tướng, trả trong sạch cho Tề Vân!"

Thiếu niên đứng dậy trước một bước bước ra cửa phòng, cũng không để ý cơn mưa lạnh lẽo rả rích ngày thu, vén vạt áo quỳ thẳng trong sân. Sau một lúc, trên đầu trên người liền dính đầy nước mưa.

Bình luận

Truyện đang đọc