(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử ?
_________________________


Trong phòng tràn ngập tiếng nói cười của đàn ông cùng đám oanh oanh yến yến của hắn.


Chị Bạch đẩy Bùi Diệp, nháy mắt với cô một cái.


"Hôm qua em cho Đỗ thiếu leo cây, bây giờ tốt nhất nên xin lỗi người ta, nếu không người ta sẽ có ấn tượng rất kém." Chị Bạch kề bên tai cô nói nhỏ, "Có thấy không, mấy tên hào môn đời thứ hai ở bên cạnh, tất cả đều là bạn của Đỗ thiếu, nếu cưng biểu hiện không tốt, bọn họ sẽ có cảm tình ư? Đi nói lời xin lỗi đi, đừng bỏ lỡ cơ hội lần này."


Bùi Diệp đến hấp dẫn ánh mắt vài tên trẻ tuổi.


Tiểu Hồng rất đẹp, nếu cẩn thận trang điểm biết cách ăn mặc, trong giới giải trí cũng là mỹ nhân hiếm có.


Một tên nháy mắt với Đỗ thiếu.


Dáng dấp xinh đẹp như vậy, khó trách Đỗ thiếu phải bắt tới tay cho bằng được.


Đỗ thiếu nhấp một hớp rượu, chất lỏng trượt vào cổ họng, chảy xuôi xuống bụng, toát ra một cỗ nóng ấm.


"Tới đây, ngồi xuống uống hai ly, uống xong hiểu lầm ngày hôm qua coi như xóa bỏ."


Đỗ thiếu rót cho Bùi Diệp một ly rượu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cô lại đó ngồi.


Bùi Diệp đảo mắt nhìn thoáng qua rượu đã bị hạ thuốc.


Hôm qua Đỗ thiếu đã chịu thất bại, lượng thuốc lần này hạ không ít.


"Không uống là không nể mặt anh đâu!"


Đỗ thiếu thấy Bùi Diệp không cử động, trên mặt lộ ra vẻ không vui.


Chị Bạch thấy vậy có hơi gấp gáp, hôm nay Bùi Diệp lại không chịu hợp tác thì tiền cô ta nuốt vào sẽ phải trả lại cho Đỗ thiếu.


"Hây dà, đừng thất thần nữa!"


Bùi Diệp cuối cùng cũng động, xoay người tiến đến cầm chén rượu lên, Đỗ thiếu không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ, sắp thành công rồi!


Một giây sau, một cái chân dài giẫm chính xác lên xương quai xanh trước ngực của hắn, chất lỏng màu vàng trong suốt rơi thẳng vào mặt hắn.


Bùi Diệp lạnh mặt nói, "Uống ngon không?"


Đỗ thiếu ngây ngẩn cả người, hắn không thấy rõ động tác của Bùi Diệp.


"Mẹ nó! Ông mày cho thể diện rồi còn không cần!"


Đỗ thiếu lên cơn giận dữ, chửi ầm lên.


Bùi Diệp không phải người dễ chọc, hơi nhún chân liền khiến xương quai xanh của hắn lõm vào, đau đến nỗi hắn trực tiếp kêu a a.


Bạn của Đỗ thiếu vừa lên liền bị cô một tát cho một phát ù cả tai, hơn một trăm sáu mươi cân thịt ngã vào một bên ghế sô pha, đụng vào mắt đều nổi đom đóm.


Chị Bạch với mấy cô em bồi rượu bị dọa sợ thét lên, nhưng còn chuyện khiến bọn họ càng sợ hãi hơn đã xảy ra.


Mấy cô gái vừa chạy ra cửa phòng bao, bỗng thấy choáng váng phải lui về phòng.


Một luồng gió âm lãnh lướt qua, cùng với đó là mùi hôi thối xuất hiện, hồng ảnh đột nhiên đứng trước cửa phòng.


Phòng bao nhếch nhác bỗng trở nên im lặng, sau đó một chuỗi tiếng thét có đề xi ben lớn hơn được thét ra, giọng chị Bạch chói tai nhất.


Nếu có người tu đạo ở đây, sẽ có thể thấy được trong phòng tràn ngập âm khí, sát khí cao tận trời, nhiệt độ không khí cũng thấp đến đáng sợ.


Thân ảnh màu đỏ liếc qua Bùi Diệp, nhìn thoáng qua Đỗ thiếu dưới chân cô, mặt quỷ âm u tử khí hiện lên một tia giãy dụa.


Một lát sau, cô ta im lặng nghiêng người bước sang hai bước, ánh mắt nhìn thẳng vào mấy tên hồ cẩu bằng hữu của Đỗ thiếu và chị Bạch.


Đám hồ cẩu bằng hữu không nhận ra thân phận của thân ảnh màu đỏ nhưng chị Bạch lại hoảng sợ, nghẹn ngào hô, " Tiểu, Tiểu Dĩnh. . ."


Nghe thấy chị Bạch gọi mình, khóe môi thân ảnh màu đỏ câu lên thành một đường cong.


Tóc dài nhiễm huyết tinh nhanh chóng dài ra giống như thuỷ triều bọc chặt chẽ đầu chị Bạch lại.


Một con mắt của thân ảnh màu đỏ nhìn chằm chằm chị Bạch, một con mắt thì nhìn về phía Bùi Diệp.


Thấy cô không chú ý đến mình, cầm lấy tóc dài quăng chị Bạch vào một góc, chị Bạch bị tóc của nữ quỷ bọc kín lấy đầu nên hô hấp khó khăn, không ngừng giãy dụa.


Chỉ là theo thời gian qua đi, động tác của cô ta càng ngày càng nhỏ.


"Chờ đã!"


Bùi Diệp buông chân ra, quét chân qua đem Đỗ thiếu đạp sang một bên.


Thân ảnh màu đỏ do dự, đôi mắt tĩnh mịch dường như lộ ra mấy phần sợ hãi.


Cuối cùng cô ta không cam lòng lựa chọn thỏa hiệp.


Mặc dù không buông đầu chị Bạch ra nhưng đã chừa cho cô ta một cái lỗ mũi, không bị ngột chết là được.


"Cô tên Tiểu Dĩnh? Lam Dĩnh?"


Khó trách ban đầu cảm thấy bóng quỷ váy đỏ này hơi quen mặt hóa ra là người nguyên chủ Tiểu Hồng quen biết.


Lam Dĩnh và nguyên chủ quen nhau, thế nhưng đã hai tháng Tiểu Hồng chưa gặp Lam Dĩnh, chị Bạch nói Lam Dĩnh gặp may, làm vợ lẽ cho người ta, sống ngày tháng tốt lành.


Chỉ là. . .


Trạng thái bây giờ của Lam Dĩnh, nhìn cỡ nào cũng không thấy sống tốt.


"Cô muốn ngăn cản tôi báo thù?"


Lời vừa nói xong, âm khí quanh thân Lam Dĩnh bỗng nồng đậm hơn rất nhiều.


Bùi Diệp chọn một tư thế ngồi dễ chịu, nửa người nghiêng vào bên trong ghế sô pha, từ trong túi Đỗ thiếu đang nửa chết nửa sống lấy ra một điếu thuốc.


Không nhìn thấy cô cầm diêm hay bật lửa, chỉ búng tay một cái, điếu thuốc đã được đốt lên.


"Mọi việc đều phải phân rõ phải trái, cô chết thế nào tôi còn không biết tại sao phải ngăn cản cô báo thù?"


Lam Dĩnh kiêng kỵ nhìn Bùi Diệp, "Vậy cô ngăn tôi làm gì?"


Làm gì?


Hoàn thành nhiệm vụ đó.


Khi chị Bạch hô tên của thân ảnh màu đỏ, nhiệm vụ chi nhánh thứ nhất 【 Tra ra thân phận của thân ảnh màu đỏ 】 đã biểu thị hoàn thành.


Cô gọi Lam Dĩnh lại đương nhiên là vì cái nhiệm vụ thứ hai.


" Tai nạn giao thông ở ngã tư đường Ngũ Đạo là do cô làm? Hay là nói, cô biết cái gì?"


Lam Dĩnh bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị.


"Là tôi làm, chúng đáng chết! Bọn họ đều đáng chết!"


【 Điều tra quan hệ của thân ảnh màu đỏ và tai nạn giao thông (hoàn thành) 】


【 Chúc mừng người chơi thu hoạch được 50 công đức, 5 điểm khí vận 】


Bùi Diệp ngậm điếu thuốc, đứng dậy nói, "Tốt, cô cứ tự nhiên đi nhá, tôi đi trước."


Đỗ thiếu: ". . ."


Đám hồ cẩu bằng hữu của Đỗ thiếu: ". . ."


"Cô ta là quỷ đó!"


Bùi Diệp run run điếu thuốc, trợn mắt nói, "Phải thì sao, mắc mớ gì tới tôi?"


"Cô không hiếu kỳ. . . tại sao tôi muốn giết bọn họ?"


Bùi Diệp ngay thẳng nói, "Không hứng thú."


Quỷ đi tìm người sống tính sổ thì hơn phân nửa là vì lúc còn sống bị những người này khi nhục, Bùi Diệp mặc kệ chuyện này.


Lam Dĩnh lẩm bẩm nói, "Bởi vì bọn họ đều đáng chết, bọn họ hại chết tôi, bọn hắn nhất định phải đền mạng."


Bùi Diệp bất đắc dĩ, "Vậy nên tôi đã nói với cô rồi xin cứ tự nhiên."


Lam Dĩnh uất ức chỉ vào người bị cô ta quấn tóc chỉ còn có thể giãy dụa- chị Bạch, " Chị ta là kẻ cầm đầu."


Bùi Diệp: ". . ."


Cô thật sự không có hứng thú muốn biết quá trình trả thù của một con quỷ.


Lam Dĩnh chảy hai hàng huyết lệ, nhe răng cười nói, "Ngày hôm nay chị ta mang cô đến đây, không phải vì muốn giới thiệu kẻ có tiền cho cô, chỉ cần cô làm bọn hắn vui lòng, nói không chừng còn có thể trở thành bạn gái, còn muốn gả vào hào môn? Tôi bị chị ta lừa gạt tới đây, sau đó mấy tên súc sinh này vậy mà. . . vậy mà. . ."


Vừa nói, đôi mắt lồi ra đen láy của Lam Dĩnh càng chảy ra nhiều huyết lệ.


"Cô gái, loại cặn bã như thế này tôi thấy nhiều rồi."


Bùi Diệp không cảm thấy kinh ngạc.


Liên Bang không thiếu loại cặn bã này, cô gặp phải nhiều rồi.


Đối với loại này, không cần nói nhảm nhiều lời, đánh là được, nếu nghiêm trọng hơn thì trực tiếp đánh cho tàn phế.


Kỹ thuật chữa bệnh của Liên Bang cao lắm, gãy tay gãy chân cũng có thể khôi phục lại như cũ, chứ đừng nói đến bị đánh mất nửa cái mạng.


Nếu cha mẹ thấu tình đạt lý, chuyện này cứ tính như vậy.


Nếu cha mẹ cũng cố tình gây sự, cách làm bình thường nhất của Bùi Diệp là đem cha mẹ của cái đám nhị thế tổ đó đánh chung cho đủ bộ.


Hoành hành bá đạo nhiều năm, cô còn chưa đá trúng tấm sắt.


Cô tôn trọng dùng bạo lực đối phó cặn bã, thế thì sao phải rảnh rỗi ngăn cản nữ quỷ?


Đối với Bùi Diệp chỉ cần không chạm vào ranh giới luật pháp cuối cùng của Liên Bang, thì tất cả mọi thủ đoạn đều hợp pháp, bao gồm cả bạo lực.


Quan trọng hơn là --


Nơi này chả phải Liên Bang!


"Cô là quỷ kia mà, người sống có thể không biết cách tra tấn người tốt nhất nhưng cô biết. Dù hắn chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi tay cô đâu!"


Lam Dĩnh: ". . ."


Cô và Bùi Diệp, rốt cuộc ai mới là lệ quỷ đến báo thù?


Phải cho họ nếm thử mùi vị thống khổ trước khi chết.

Bình luận

Truyện đang đọc