(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử ?
___________________________


"Tối hôm qua thức khuya à?"


Vị đồng nghiệp nào đó vừa làm nhiệm vụ về văn phòng đã nhìn thấy Chu Thuần An đưa tay cho trán dán một tấm Thanh thần phù.


"Vừa hoàn thành nhiệm vụ, tối hôm qua ở lại làm báo cáo, không để ý thức xuyên đêm."


Đồng nghiệp là một thiên sư trung niên khoảng bốn mươi tuổi.


Hắn nhìn thấy trên trán Chu Thuần An dán Thanh thần phù không nhịn được cười.


"Tuy người trẻ tuổi thân thể tráng kiện nhưng không nên lạm dụng Thanh Thần phù, thân thể mới là quan trọng, mau về nghỉ đi."


Trong thời gian nói chuyện Thanh thần phù đã có tác dụng, mọi mệt mỏi rã rời trước đó bị quét sạch sành sanh.


Chu Thuần An giống như được bơm máu gà, thần thanh khí sảng.


Mặc dù không biết là vị tiền bối nào phát minh ra Thanh thần phù mà có mối liên hệ xảo diệu với thức đêm đến vậy, nhưng nó thật sự cứu vớt nhiều thiên sư cú đêm thoát khỏi cảnh đột tử.


"Thế giới của thiên sư không có hai từ thức khuya, chỉ có thức xuyên đêm."


Vả lại nhiệm vụ lần này đánh bậy đánh bạ lại có phát hiện quan trọng, Chu Thuần An muốn ngủ cũng ngủ không được.


Trong đêm bắt lệ quỷ trở lại giao cho âm sai thường trực của phân bộ, quả nhiên từ hồn thể hắn lấy ra một đoạn xương cốt.


Thế nhưng đoạn xương ngón tay này so với cái của Lam Dĩnh không lớn lắm, chắc là một đoạn của ngón út.


Tương tự thẩm vấn lệ quỷ, đối phương cũng quên đi kí ức nuốt đoạn xương cốt.


Cho đến bây giờ, cục điều tra đặc biệt đã thu thập được hai khối.


Hắc thủ phía sau màn là ai?


Rốt cuộc có mục đích gì?


Những bộ phận khác của xương cánh tay đâu?


Đoạn xương ngón tay này tổng cộng chia thành bao nhiêu mảnh?


Bọn nó ở trong tay hắc thủ sau màn hay đã bị đối phương ác ý phát tán ra ngoài?


Nghi vấn trước mắt không một lời giải đáp, nhưng căn cứ vào những mai mối hiện tại, cục điều tra đặc biệt chỉ có thể chú ý những vụ án cùng loại.


Một khi phát hiện những vụ án có tình tiết tương tự, sẽ lập tức đi xử lý, từ đó giảm bớt thương tổn.


Thế nhưng -


Những mảnh xương cốt kia quá quỷ dị, quỷ vật bình thường nuốt phải nó sẽ bộc phát sát ý lực sát thương siêu mạnh, thiên sư thực lực bình thường nếu nhận nhiệm vụ chính là đi tặng đầu người. Càng khó giải quyết hơn nữa là lỡ như những mảnh vỡ ấy rơi vào tay lão quỷ cường đại. . .Chẳng hạn như lệ quỷ trốn thoát khỏi địa ngục năm đó chưa bắt trở về. . . Ha ha, vậy thì phiền phức rồi.


"Không nghĩ không nghĩ nữa, lỡ ác mộng thành sự thật thì toi!"


Chu Thuần An biết rõ chỗ đáng sợ của loại vật như flag.


_Flag*: Thuật ngữ game, có nghĩa là cờ báo tử, kiểu như trù ẻo rồi thành sự thật ấy.


Nói không chừng ngày sau đổ máu vì kẻ địch, chính là vì hôm nay rơi nước mắt cắm flag loạn.


Hắn đem báo cáo viết kĩ càng nộp lên cấp trên, xin tiền thưởng phụ cấp và tiền thù lao phong phú Lữ lão gia hứa hẹn.


Theo ước định ban đầu, hắn, Tiếu Bàng Tí và Bùi Diệp lần lượt nhận bốn phần, một phần và năm phần.


Trước đó Bùi Diệp muốn cho Tiếu Bàng Tí hai phần, nhưng Tiếu Bàng Tí nào dám nhận?


Hắn làm sao dám lấy một phần này của đại lão, khuôn mặt mập mạp của chú chuột lắc lư liên hồi.


Thời điểm Bùi Diệp nhận được thông báo từ ngân hàng, cô liền gửi một tin nhắn.


"Cảm ơn, sau này có nhiệm vụ như thế nhớ gọi tôi nha, moa 【 Tặng ngươi trái tim nhỏ. JPG 】."


Chu Thuần An nhìn dòng tin nhắn này bật cười một chút.


Hai lần hắn gặp phải mảnh vỡ xương tay thần bí, hoàn thành nhiệm vụ không tốn một cọng lông, không phải nhờ ôm đùi đại thần sao?


Xét một khía cạnh nào đó, Bùi Diệp là phúc tinh của hắn và cục điều tra.


Nếu không nhờ cô, cục điều tra đặc biệt cũng không phản ứng nhanh như vậy.


"Đúng rồi tiền bối, trước đó cô nói hàng xóm đối diện nhà tôi, phiền tôi chú ý để tâm một chút. . .Vị hàng xóm kia có chỗ nào kì quái ư?"


Bùi Diệp phản hồi, "Cô ấy tên là Lôi Nhã Đình, bạn cùng phòng của tôi, dường như có chút duyên phận với giới thiên sư. . .Chắc là được tổ tiên truyền thừa, tôi sợ cô ấy không người chỉ điểm đi đường vòng tốn công. Cậu với cổ là hàng xóm, phiền cậu thường để tâm một ít. Không cần nể tình tôi chiếu cố lắm đâu, đừng để cô ấy gây nhiễu động lớn là được."


Chu Thuần An nói, "Có duyên với thiên sư? Hiện tại giới thiên sư hiếm người kế tục, nếu xuất hiện người mới có thiên phú, vãn bối đương nhiên sẽ chiếu cố một hai."


Nhìn tin nhắn phản hồi này, Bùi Diệp hài lòng.


Căn cứ vào cốt truyện quyển tiểu thuyết này, Lôi Nhã Đình thực sự đã móc nối với Chu Thuần An, đồng thời sau khi ổn định thực lực nhờ đó lẫn vào giới thiên sư.


Bây giờ vừa mới bắt đầu, nếu cô ta có động thái tìm chết gì, chắc giới thiên sư sẽ cảnh giác.

Lúc Chu Thuần An về nhà, đặc biệt nhìn thoáng qua cánh cửa phía đối diện, cửa lớn đóng chặt.


"Mình nhớ căn hộ đối diện là của đôi vợ chồng già kia, không ngờ bọn họ lại đột nhiên dọn nhà như vậy. . ."


Hai vợ chồng kia lưu lại cho Chu Thuần An ấn tượng rất sâu đậm.


Bọn họ không thích giao lưu với hàng xóm lắm, một năm 365 ngày đã dùng 360 ngày đi du lịch vòng quanh thế giới, gánh trên vai áp lực dư luận vẫn quyết không sinh con.


"Ta và bà ấy không phải không thích trẻ con, chẳng qua là cảm thấy đời người ngắn ngủi mấy chục năm, nhân sinh của mình còn chưa lo xong, sao gánh nổi một đứa bé."


"Ha ha, sống tốt là quan trọng nhất, thanh niên các cậu có thể hiểu mà?"


Chu Thuần An biết bọn họ không muốn có con là trong một lần nói chuyện phiếm, ông lão chủ động nói ra.


Thái độ của bọn họ về cuộc sống cởi mở hơn giới trẻ ngày nay nhiều.


Một người thú vị như thế lại rời đi không một tiếng động, khiến Chu Thuần An cảm thấy hơi tiếc nuối.


Không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không.


Mở cửa, phòng khách so với lúc rời đi không có gì khác biệt.


Chu Thuần An đem hoa quả bánh trái mới mua cho tổ sư gia, thắp ba nén hương như cũ, bắt đầu học như thường lệ.


"Hả?"


Trước khi học quét tước vệ sinh cho sạch sẽ một chút, kinh ngạc phát hiện trên bàn trà vẽ một tấm Khu hối phù hoàn chỉnh.


Khu hối phù bùa chú bình thường nhất trong các loại bùa chú, là đồ vật thiết yếu mỗi khi thiên sưu ra ngoài, không chỉ có thể xua đuổi tà vật xui xẻo không cẩn thận đụng phải, còn có thể xua tan âm khí.


Những tấm bùa mây mắn mà tín đồ cất công đến đạo quán xin được thật ra chính là Khu hối phù.


Khu hối phù nhu cầu về số lượng nhiều, nhiều thiên sư đều dựa vào vẽ cái này cung ứng cho đạo quán kiếm lấy tiền sinh hoạt.


_(:з" ∠)_


Chu Thuần An đương nhiên cũng vẽ qua không ít, nhưng Khu hối phù hắn vẽ đều dùng giấy vàng làm vật trung gian, chu sa làm mực dẫn, cả hai đều là vật thích hợp dẫn nguyên khí.


Khu hối phù trước mặt lại khác.

Không có giấy vàng chu sa, độ khó thành phù cao gấp mấy lần bình thường.


"Tiền bối, Khu hối phù trên bàn trà là ngài vẽ sao?"


Bùi Diệp một lúc sau mới trả lời.


"Là tôi vẽ, sao vậy? Vẽ sai hay gây thêm phiền phức cho cậu?"


Chu Thuần An nhìn tin nhắn trả lời hời hợt của đối phương, đột nhiên sinh ra cảm giác có mảnh xương mắc trong cổ họng rỉ máu lâu ngày không tán.


"Không, không có, tiền bối vẽ rất đúng."


Hắn là người bình thường, không cần so hơn thua với lão bất tử ngàn năm sống trên núi.


Đây không phải việc làm sáng suốt, là tự tìm đường chết!


Bùi Diệp: "? ? ?"


Nhìn tin nhắn Chu Thuần An gửi tới, cô cảm thấy hơi khó hiểu, không rõ đối phương đặc biệt hỏi một câu như vậy để làm gì.


Trừ Khu hối phù, bốn loại bùa chú cơ bản khác là-- Thanh thần phù, Triệu âm phù, Khu quỷ phù, Hộ thân phù.


Nói bọn nó cơ bản, vỏn vẹn bởi vì chúng tương đối dễ vẽ nhất trong các loại bùa chú, tính thực dụng rất cao, thuộc về loại kiến thức cơ bản mà bất cứ thiên sư nào cũng phải học.


Đương nhiên, người khác nhau hiệu quả vẽ cũng khác nhau.


"Đây là. . .Bùa chú mà thiên sư dùng?"


Hơi thở thiếu niên lạnh lẽo, rõ ràng là ban ngày nắng chói chang, nhưng khi thiếu niên tiến sát lại gần, nhiệt độ quanh thân bỗng hạ xuống nhanh chóng.

Bình luận

Truyện đang đọc