(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


___________________________________


Người đàn ông xem camera giám sát còn tưởng là đồng bọn, vừa mắng chửi vừa hạ cửa sổ xe xuống.


"Muốn gì? Nửa đêm thình lình gõ cửa xe làm tao hết hồn."


Không đợi hắn thấy rõ người gõ cửa sổ là ai, một cánh tay trắng nhợt nhanh nhẹn túm lấy cổ áo của hắn.


Gì vậy?


Ánh mắt hắn chỉ thấy một chuỗi hư ảnh.


Một cỗ lực mạnh mẽ kéo hắn đập đầu vào cửa kính xe.


Ầm!


Người đàn ông chưa kịp phản ứng, đầu đã đập nát nửa cửa kính xe.


Cơn đau nhức kịch liệt truyền đến, trên trán chảy xuống máu ấm sền sệt, tiếng kêu thảm thiết lớn chọc trời.


Tiếng kêu lớn xé mây này kinh động đến tên buôn người đang ngủ gật kia.


"Xảy ra chuyện gì!"


Hắn giật mình tỉnh lại thì thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên không phải trốn mà là tiến lên bắt Bùi Diệp.


"Muốn chết à!"


Khóe môi Bùi Diệp câu lên.


Cô bé thấy bọn buôn người mặt lộ vẻ dữ tợn hung hãn vọt tới, sợ hãi che mặt trốn sau lưng Bùi Diệp.


Bọn buôn người khí thế hung tàn, ai ngờ người còn chưa tới gần, đôi chân dài của Bùi Diệp đã dịch chuyển bước chân, quét tới trước mặt hắn.


Một cú trúng phóc!


Trong hoảng hốt, bọn buôn người nghe được tiếng nước chảy xuống, nướu răng sưng tấy lỏng lẻo, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng.


Thân hình cao lớn cường tráng bị quăng mạnh xuống đất, gương mặt hằng xuống nền xi măng chà lết.


"Hai tên rác rưởi, có chút bản lĩnh dám đi trộm trẻ con gan quá ha?"


Bùi Diệp một tay kéo tên đàn ông trong xe ra, ngồi xổm xuống, dùng tay kia nắm lấy mặt người đàn ông nọ.


Dưới ánh mắt sùng bái của cô bé, hai tay cô nắm lấy hai tên buôn người, ném bọn họ về phía xe hơi rung lắc dữ dội.


Nhìn hai người đụng phải xe ngã xuống đất, Bùi Diệp nhấc chân giẫm trên mặt một người trong số đó.


"Bọn mày có biết bắt cóc buôn bán trẻ em ở Liên Bang là tử tội không?"


Vừa nói xong, Bùi Diệp mới nhớ đây đâu phải Liên Bang.


Có điều đây không phải trọng điểm.


Trọng điểm là hai tội phạm buôn người đã đến tay mình, không chết cũng phải lột một lớp da!


Cô bé nhắc nhở Bùi Diệp, "Chị ơi, đồng bọn của họ còn ở trên lầu."


"Không sao, chị dùng trận pháp cách âm, bọn buôn người trên lầu không nghe được gì đâu."


Bé gái vỗ ngực một cái thở phào.


Bùi Diệp nói với nhóc, " Dương Dương, em lên lầu giám sát tên buôn kia đi, chị dạy dỗ hai tên này xong sẽ lên sau."


Cô bé mở to đôi mắt quỷ đen nhánh, hơi sợ nói, "Chị à, trên lầu còn có quỷ. . ."


Bọn buôn người không tổn thương được nhóc, nhưng mấy lão quỷ trên lầu lại khác.


Ban ngày cô bé đi theo bọn buôn người tới đây, vốn muốn tiếp tục lên lầu, ai ngờ tầng hai tầng ba tầng bốn đều có lão quỷ siêu hung.


Cô bé không phải đối thủ của bọn họ liền vội vàng chạy trốn, tìm Bùi Diệp cứu viện.


Bùi Diệp nói, "Đừng sợ."


Cô đưa cho bé gái một viên giấy hình tam giác.


"Nếu ai ngăn cản em cứ giữ chặt thứ này bên người là được."


Quỷ hồn là người sau khi chết biến thành, người có tính xấu, quỷ cũng có.


Người sống có thể bắt nạt trẻ con, quỷ hồn cũng vậy.


Nếu là mấy con cô hồn dã quỷ đói bụng, hồn thể tiểu quỷ yếu kém là đối tượng lý tưởng để bọn nó thôn phệ.


Cô bé nắm thật chặt viên tam giác kia, an tâm hơn nhiều.


Bùi Diệp nhìn cô bé đi vào tòa nhà tối om, quay đầu lộ ra nụ cười tà ác với hai tên buôn người.


"Tao sẽ không giết tụi bây, nhưng sẽ cho tụi bây biết có một loại sống là-- sống không bằng chết!"


Hai tên buôn nghe vậy đồng loạt run lên.


Một ý lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đại não.


Lúc này, bọn họ nghe được bên tai truyền đến tiếng cười hihi haha quái dị.


Phần gáy lạnh toát, rõ ràng trời đang vào hè lại như ngồi trong hầm băng lạnh lẽo.


Không --


Không phải là ảo giác!


Hai tên buôn người đau đến không đứng dậy nổi, miễn cưỡng có thể xoay khớp cổ.


Một người trong đó vô tình nhìn thấy trên lưng đối phương có một khối thịt dính máu be bét nằm đè lên, giống người bị lột da.


Cái "Người" kia mở to hai con mắt chỉ còn lỗ máu, nhìn chằm chằm ót tên kia, duỗi ngón tay chảy tí tách máu vuốt ve đỉnh đầu hắn. Nước bọt trong miệng chảy xuôi xuống, nước bọt trong suốt trộn lẫn với máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống đầu đối phương.


Càng thêm đáng sợ chính là hắn dường như hoàn toàn không hay biết.


"Nó, nó -- "


Tên buôn người sợ hãi co giò muốn tiểu ra quần.


Tên còn lại nghe thấy thế nghiêng đầu nhìn sang, con mắt vừa thấy vật kia trợn to tròng trắng.


"A a a a -- "


Thì ra tên buôn người này cũng thấy bóng quỷ không da đè lên người tương tự tên kia.


"Có quỷ! ! !"


Bùi Diệp đứng ở một bên nhìn hai người trên lưng dán hai tờ giấy, hừ lạnh.


Cô phả một làn khói, nhàn nhạt nói, "Cứ vui vẻ hưởng thụ đi, đừng bị hù chết nhá."


Nếu không may bị hù chết, chính phủ dương gian sẽ không bảo vệ được bọn họ, bọn họ sẽ có cơ hội hưởng thụ một trăm tám mươi loại tra tấn của Bùi Diệp.


Hai tên buôn kinh hãi run rẩy, muốn dùng khủy tay và đầu gối chèo chống thân thể.


Nhưng có quỷ không da đè trên lưng, ép bọn họ không gượng dậy được.


Một tấm bùa chú có nặng bao nhiêu?


Dưới sự gia chú của thuật pháp thiên sư, bùa chú dán lên người như núi đè ép thân.


Bọn họ có thể đứng lên được mới lạ.


Nhưng biện pháp này chưa ổn thỏa


Bùi Diệp đang chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.


Nếu có người qua đường không rõ tình hình tháo bỏ giấy ghi chú, hai thằng nhãi này có thể trốn thoát.


Tuy khả năng không lớn nhưng đề phòng tốt hơn.


Vừa nghĩ, Bùi Diệp định tạm thời tịch thu tất cả công cụ chạy trốn của chúng.


Cam đoan bọn họ bò cũng chẳng bò nổi!


"Tao đánh gãy tay chân của tụi bây trước, chờ quay lại sẽ nắn lại cho."


Tiếng kêu thấu trời khiến người sợ hãi lại vang lên.


Nhưng âm trận cách âm Bùi Diệp thi pháp trước đó quá tốt, trừ cô không ai thưởng thức được thanh âm tuyệt mĩ này.


"Tối quá đi. . ."


Cô bé mò mẫm tiến vào tòa nhà tối thui, lần mò lên lầu, hai chân cứ run rẩy không thôi.


Lúc còn sống nhóc rất sợ tối, giờ chết rồi vẫn vậy.


Điều duy nhất cô bé có thể làm là nắm chặt viên tam giác Bùi Diệp cho, cố gắng động viên bản thân.


"Cô bé à ~~~ "


Trong tòa nhà tối ôm vang lên tiếng cười của đàn ông xa lạ.


"Muốn đi chơi với chú không~~~ "


Giọng nói hắn khá bén nhọn, khiến người ta cảm thấy lỗ mãng hèn mọn.


Một giây sau, một cánh tay lạnh buốt vươn ra từ nền xi măng cầu thang, như muốn sờ chân cô bé.


"Không muốn chơi, tránh ra!"


Cô bé nhấc chân định đạp tay lại vô ý đạp trúng mặt con quỷ.


Tên nam quỷ bị đá kia tức giận bò từ cầu thang ra.


"Mẹ, con quỷ chết tiệt kia, mày muốn chết à!"


Đánh quỷ không đánh vào mặt biết không?


Cô bé sợ hãi đại não trống rỗng, "Quỷ ơi! ! !"


Nhóc vô thức vung tay vung chân loạn xạ, cánh tay nắm viên tam giác đánh trúng tên nam quỷ.


"A! ! !"


Nam quỷ bụm mặt phát ra tiếng quỷ gào thảm thiết, suýt nữa lộ ra tử tướng.


Thừa dịp nam quỷ buông tay, cô bé vội vàng chạy lên lầu trên.


Nam quỷ thấy cô bé muốn lên tầng ba, quên cả đau gầm gú với nhóc.


"Con bé chết tiệt, trở lại mau, lên lầu chỉ có con đường chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc