(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


______________________


"Cảnh sát Đường, hai người đang đùa phải không?"


Lệ quỷ quấy phá?


Trên mặt đạo diễn kiểu "Các ngươi liên hợp lại gạt ta".


Tuy bên ngoài luôn đồn thổi giới giải trí có nhiều tên nuôi tiểu quỷ châm hình nhân, nhưng loại chuyện này trăm nghe không bằng một thấy, đạo diễn từng nghe nhiều nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ, từ đầu đến cuối cho rằng người ngoài đồn chuyện thất thiệt. Bây giờ lại có kẻ lừa đảo tuyên truyền mê tín trước mặt cảnh sát, nói chắc như đinh đóng cột bảo đoàn phim mấy hôm nay gặp vấn đề là do lệ quỷ gây nên, đạo diễn cảm thấy tam quan bản thân đang bị khiêu chiến.


Bùi Diệp ngậm điếu thuốc lạnh lùng nói, "Nếu ngài cảm thấy tôi đang nói giỡn, tôi cũng có thể bắt kẻ nói giỡn trong đoàn phim."


Đạo diễn bị khí tràng Bùi Diệp chấn nhiếp, đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường.


"Cô nói vậy là có ý gì?"


Bùi Diệp đột nhiên nhoẻn miệng cười, cảnh sát Đường yên lặng nhìn nói thầm.


Đầu năm nay thiên sư càng giống nhân vật phản diện hơn ấy nhỉ?


"Ý tôi là ——Tôi đến là muốn giúp ông, không tin thì quên đi." Bùi Diệp không tức giận, vì mục tiêu thứ nhất của lệ quỷ không phải sinh viên học viện, là thành viên đoàn phim, cô chỉ cần đảm bảo sinh viên không xảy ra chuyện là được, "Sẽ có lúc ngài cầu tôi."


Dứt lời Bùi Diệp vẫy tay chào cảnh sát Đường xoay người đi mất.


Đạo diễn bị bỏ lại tại chỗ khuôn mặt ngơ ngác.


"Lừa đảo còn có lòng tự trọng?"


Lệ quỷ quấy phá gì, "Sẽ có lúc ngài cầu tôi" gì chứ, ông không tin!


Cảnh sát Đường lộ vẻ khó xử.


Ông là cảnh sát không thể đi tuyên truyền mê tín cho quần chúng, cũng không thể thuyết phục đạo diễn rằng Bùi Diệp là thiên sư có bản lĩnh.


"Cảnh sát à, cô ta ở trước mặt ngài tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan, ngài để mặc?"


Không bắt về uốn nắn giáo dục tư tưởng cũng nhắc nhở hai câu chớ.


Cảnh sát Đường mập mờ nói, "Loại chuyện này ấy à, trăm nghe không bằng một thấy."


Đạo diễn: ". . ."


"Chuyện của đoàn phim cảnh sát chúng tôi sẽ hết mực chú ý, sớm bắt được nghi phạm, mong đạo diễn ông yên tâm."


Đạo diễn thầm bĩu môi.


Ông yên tâm sao được, hiện tại sầu gần chết.


Chưa bắt được fan cuồng tiềm kích đoàn phim ông làm sao giải thích với diễn viên, tiếp tục khởi công quay phim thế nào?


Cái đặc sắc của phim truyền hình là quay nhanh, hậu kỳ ngắn chiếu dễ, lợi nhuận nhanh tới tay, hiện tại đình chỉ quay, lãng phí mỗi phút mỗi giây đều là vàng ròng bạc trắng tiền đầu tư. Cảnh sát Đường không cho kết quả chính xác, đạo diễn lấy gì trấn an nhân viên đoàn phim?


Ánh mắt cảnh sát Đường liếc nhìn Bùi Diệp đứng xem kịch phía xa, cười nói, "Chiều hôm nay vẫn có thể quay phim, buổi tối ngừng quay hết đi."


Đạo diễn không biết ai cho cảnh sát Đường cảnh sát dũng khí nói vậy, nhưng lời cảnh sát luôn khá an tâm.


"Được, vậy chiều quay phim, ban đêm ngừng."


Đêm nay sắp xếp quay nhưng vì an toàn tạm lùi lại một đêm vậy.


Đợi cảnh sát giải quyết xong xuôi, tiến độ bị trì hoãn có thể chèn vào vài buổi quay khác, mỗi ngày một ít sẽ đuổi kịp ngay.


Nói đến cũng lạ, buổi chiều quay rất thuận lợi, không xảy ra bất trắc gì.


"Chắc là đoàn phim trên dưới đều cảnh giác, cảnh sát tham gia điều tra nên fan cuồng không có cơ hội trà trộn vào ra tay?"


Phó đạo diễn nghĩ thế, bản thân đạo diễn nghe cũng thấy có lí.


Ít ai biết Bùi Diệp bị đạo diễn quy chụp là "lừa đảo" ở lầu học phía xa nhìn một buổi trưa.


"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng à, có quỷ thật phải không?"


Đoàn phim kết thúc công việc, Bùi Diệp về phòng ngủ, mấy người bạn cùng phòng hóng chuyện chạy đến hỏi thăm.


"Có lệ quỷ, còn là loại không dễ chọc, đoàn phim bọn họ gặp rắc rối."


Bọn người Mễ Tương Quân sắc mặt tái xanh.


Vừa nghĩ tới có lệ quỷ trà trộn vào trường, bọn họ không dám vào nhà tắm nửa bước.


"Sẽ chết người chứ?"


Bùi Diệp cúi đầu chơi game, "Sẽ."


"Vậy cậu. . ."


Bùi Diệp nhướng mày, "Cô muốn hỏi ——Lệ quỷ hung ác thế, sao tôi còn ở đây không đi hàng yêu bắt quỷ?"


". . .Ý mình không phải vậy. . ."


Bùi Diệp tiếp tục cúi đầu chơi game.


"Đạo diễn đoàn phim không chịu tin có quỷ, cho tôi là lừa đảo. Ông ta cảm thấy tôi đang nói đùa, vậy để ông ta muốn cười cũng chẳng cười nổi nữa." Bùi Diệp không có thói quen chạy tới cầu người xin chuyện làm, lệ quỷ trước mắt không giết người giẫm lên ranh giới cuối cùng của Bùi Diệp, cô quản hay không thì tùy, "Đoàn phim sắp quay xong mấy cảnh quay ở trường rồi, chờ họ đi có xảy ra chuyện tôi càng không xen vào."


Chỉ là quấy rối đe dọa, còn chưa đến nỗi chết người, vội làm gì.


Đánh xong một ván, Bùi Diệp cất điện thoại di động vào túi kéo khóa lại, chuẩn bị ra ngoài.


"Tôi đến X đại ở kế bên một chút, đi nửa giờ sẽ về."


Bùi Diệp đi X Đại tìm giáo sư An Chỉ.


Giáo sư An Chỉ là quỷ vương bá chủ một phương, lệ quỷ tới quấy phá có thể cô ấy đã phát hiện ngay.


Lệ quỷ gây sự ở đoàn phim không khiến cô chú ý?


Không, giáo sư An Chỉ biết.


"Em nói con lệ quỷ kia? Cô biết."


Hôm nay cô cũng như thường lệ chăm chú soạn bài.


"Chương 01: Giảng bài" đêm khuya còn chưa bắt đầu, bởi vậy có thời gian trò chuyện với Bùi Diệp.


"Cô biết?"


Giáo sư An nâng ngón tay đầy máu đẩy cặp kính mới trên sống mũi.


"Mục tiêu của nó không phải học sinh, cô mặc kệ."


Nguyên tắc lệ quỷ kiên định vậy đấy.


Chỉ bảo hộ học sinh, chuyện người khác kệ bà nó.


Bùi Diệp: ". . ."


"Em tới hỏi cô vì cái này?"


Bùi Diệp lắc đầu, "Không phải, em chỉ cảm thấy con quỷ này là lạ."


Mắt quỷ giáo sư An liếc nhìn Bùi Diệp, tuy bây giờ Bùi Diệp đã thu liễm sát khí hoàn toàn, nhưng cô biết lệ quỷ mới tới đánh không lại Bùi Diệp.


"Là lạ chỗ nào?"


"Em đã kiểm tra âm khí nó lưu lại, hơi giống lệ quỷ phụ thân người sống nhưng cũng không hoàn toàn, âm khí và dương khí hỗn tạp. . ."


Giáo sư An hiểu ngay.


"Em nói quỷ tử?"


Bùi Diệp không hiểu, "Quỷ tử?"


"Đứa trẻ giữa người và quỷ, nửa người nửa quỷ, có thể lấy hình thái người xuất hiện, cũng có thể lấy hồn thể xuất hiện. . ."


"Con giữa quỷ và người. . . Cái này vượt quá kiến thức sinh lí của em rồi."


Người mang thai là vì tinh trùng kết hợp với trứng tạo thành hợp tử, quỷ và người lại là cái giống gì?


Giáo sư An xóa nạn mù chữ cho Bùi Diệp, cô giải thích, "Quỷ tử tương đối đặc biệt, mẫu thể mang thai quỷ tử nhất định phải có ngày sinh tháng đẻ đặc thù, vừa mới có thai trong vòng một tuần. Lúc này dương khí trong mẫu thể sung mãn, lại kết hợp với nam quỷ hồn âm khí cường đại, âm khí được nam quỷ rót vào mẫu thể hòa lẫn dương hỏa chiếm lấy phôi thai bên trong mẫu thể, lúc này tỉ lệ nhỏ sẽ sinh ra quỷ tử."


Bùi Diệp líu lưỡi, "Vậy quỷ tử tóm lại là người hay quỷ?"


"Không tính là người cũng không xem là quỷ. Loại quỷ tử này thiên sư bình thường không mấy ai dám chọc."


"Vì sao?"


"Sự tồn tại của quỷ tử rất đặc thù, bọn nó không thuộc về người, tất nhiên không có tuổi thọ, bản chất càng giống quỷ hơn. Vì bảo trì sinh mệnh lực của nhục thân, kéo dài tính mạng, bọn chúng cần rất nhiều dương khí, tuổi thọ, khí vận. . .Quỷ tử có thể lớn lên, sau lưng đều có hậu lực khổng lồ."


"Nói vậy Phong Đô hẳn sẽ không cho phép quỷ tử tồn tại?"


Bản thân không có dương khí tuổi thọ, chỉ có thể cướp đoạt từ người ngoài.


Giáo sư An Chỉ đẩy gọng kính, "Tuyệt nhiên không cho phép." 

Bình luận

Truyện đang đọc