(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


____________________________


"Tôi là quỷ vương đấy, bảo trốn là trốn à?"


Ngoài miệng nói vậy, hai tay lại rất thành thật nhận phù chú Bùi Diệp đưa tới.


Đưa chúng nó nhét vào túi, bỏ túi.


Phù chú trong túi nhiều kinh, Ứng Lân không thấy an toàn chút nào.


"Cô hào phóng thế làm tôi đột nhiên có dự cảm bất thường."


Bùi Diệp liếc mắt.


"Xem ra cậu ít xem phim truyền hình, không hiểu thâm sâu, loại như flag đừng cắm loạn."


Ứng Lân thầm nắm chặt phù chú trong túi, nhờ đó hấp thu cảm giác an toàn.


Một người một quỷ chia ra hành động, Bùi Diệp đuổi theo xe tải chở hàng, Ứng Lân đi theo cô gái kính râm kia tránh bị giết người diệt khẩu.


Không, giết người chưa diệt được miệng, sợ là chết rồi hồn phi phách tán.


Bùi Diệp dùng Tinh thần lĩnh vực đánh tiêu ký cho chiếc xe, chỉ cần chiếc xe tải này không chạy ngoài hành tinh, không thì chẳng thoát được.


Đương nhiên xe chở hàng không có khả năng chạy xa thế.


Vì giảm chi phí tăng sản lượng, Lôi Nhã Đình chọn một xưởng nhỏ vắng vẻ ngoại ô thành phố T.


Gần xưởng nhỏ còn có nhà máy điện tử khác, cách thật xa vẫn nghe tiếng vận hành máy móc ầm ĩ.


Chiếc xe hàng lái vào khu nhà máy này, lượn quanh mấy vòng, mới dừng trước xưởng nhỏ Lôi Nhã Đình thuê.


Mai Lập Hương và mấy nhân viên đang chờ đợi.


"Sao tới muộn thế?"


Mai Lập Hương lúc này mặc một bộ đồ nằm trong bộ sưu tập mùa này của thương hiệu đắt tiền, trên thân xịt nước hoa phiên bản giới hạn, cổ mang sợi dây chuyền vàng tinh tế, tay đeo vòng bạc nữ mười mấy vạn. Toàn thân định giá ít nhất hai trăm ngàn.


Phối hợp với dáng vẻ mảnh mai xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, nhìn cỡ nào cũng không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.


Tài xế xe hàng xuống xe, nở nụ cười thật thà chất phác với Mai Lập Hương.


"Xin lỗi chị Mai, lần sau em nhất định sẽ chú ý."


Tài xế không trễ, hắn đem hàng hóa tới đúng thời gian quy định, Mai Lập Hương chỉ thuận miệng chê trách hai câu.


"Được rồi được rồi, nhanh dỡ hàng ra, tôi kiểm tra xem có vấn đề hay không."


Tài xế xe hàng móc chìa khoá mở cửa khoang xe, mấy người công nhân đi lên vận chuyển hàng hóa.


Mai Lập Hương cầm đơn Lôi Nhã Đình đặt nghiêm túc kiểm tra đối chiếu.


Ngày mai Lôi Nhã Đình mới tới luyện đan, hàng hóa giao cho Mai Lập Hương nghiệm thu.


Cô và tiệm thuốc đã hợp tác rất nhiều lần nên khá tin tưởng chất lượng hàng hóa và phục vụ của họ, với Mai Lập Hương cũng tín nhiệm có thừa.


Sau mười mấy phút, Mai Lập Hương mới nghiệm xong hàng hóa.


"Số lượng hàng không có vấn đề, cực khổ rồi."


Mai Lập Hương chào hỏi công nhân chuyển hàng vào kho.


Vì tránh tiết lộ bí mật kinh doanh, bản thân cô ta khóa nhà kho cho chắc ăn.


Khí trời này ngoại thành muỗi như vuốt, Mai Lập Hương vỗ mấy bạt tai, bị con muỗi chích ra mấy vết đỏ.


"Nhiều muỗi thế không biết!"


Mai Lập Hương xua xua tay, muốn đuổi mấy con muỗi quanh thân đi.


Thời điểm kiên nhẫn chờ hàng hóa nhập kho, trong lòng cô ta đã bắt đầu than phiền.


Lúc này mình hẳn nên điên cuồng mua sắm trong trung tâm thương mại, lại đi ngồi xổm ở cửa kho hàng với công nhân cho muỗi đốt.


Nhưng cô vui vẻ chịu đựng.


Nếu không ôm bắp đùi Lôi Nhã Đình, e là cô ta vẫn còn là học sinh chuyên khoa hộ lí sang năm đến bệnh viện thực tập.


Dù tốt nghiệp lương chỉ ba cọc ba đồng, phải chịu tính tình kì lạ của đám bệnh nhân và người nhà làm khó, cắn răng chịu đựng.


Hiện tại khác xưa, cô chưa tốt nghiệp đã tích lũy được hơn hai triệu tiền tiết kiệm.


Cô ta còn ước gì Lôi Nhã Đình ngồi trỏ tay chỉ việc nữa kìa.


Vậy càng chứng minh Lôi Nhã Đình coi trọng mình, quyền hành của cô càng lớn, có thể thao túng nhiều chỗ.


Chẳng hạn như cô có thể sắp xếp họ hàng mình vào làm, công việc đóng gói nhẹ nhàng mỗi tháng nhận lương hai ba mươi ngàn.


Cô còn có thể âm thầm cắt xén sản phẩm, láy chín phần giá thị trường bán cho người khác.


Số lượng cắt xén không nhiều, không ai phát hiện được.


Phần lớn thu nhập của cô vẫn từ mấy nhà địa lí sản phẩm và tiền hoa hồng.


Đại lí muốn lấy nhiều hàng phải hối lộ Lập Hương, bán bao nhiêu hàng cho cô tỉ lệ tiền hoa hồng bấy nhiêu.


Mai Lập Hương nếm nhiều mật ngọt tự nhiên nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Lôi Nhã Đình, chịu mệt nhọc.


Bận rộn nửa giờ, Mai Lập Hương khóa nhà kho lại, kiểm tra các bộ phận khác và dây chuyền đang hoạt động, lúc này mới tan tầm về nhà.


Công nhân bình thường thay phiên ba ca, đảm bảo nhà máy 24 giờ đều có người, có vài công nhân muốn ở lại trực ca đêm tiếp tục đóng gói.


Mai Lập Hương mở chiếc Mercedes-Benz vừa tậu rời đi, một bóng người leo tường dùng ẩn thân phù, xuyên tường phù, xâm nhập vào nhà máy.


"Cái công xưởng này tuy diện tích nhỏ nhưng camera giám sát nhiều thật."


Tinh thần Bùi Diệp quét qua đã biết có bao nhiêu camera giám sát.


Tất cả hai mươi lăm cái, gần như để nhà máy 360 độ không góc chết.


Người bình thường muốn trà trộn vào âu cũng khó.


Trong đó không bao gồm Bùi Diệp.


Cô không kinh động công nhân lẫn camera, lặng yên không tiếng động lẻn vào nhà kho.


Nhà kho cũng có ba cái, Bùi Diệp trốn nơi góc chết, dùng ngũ quỷ bàn vận thuật.


Phù chú bên trong ngũ quỷ bàn vận thuật tác dụng chính là dùng tiểu quỷ chiêu tài, đem tài vận nhà khác dời đến nhà mình, đây là loại tà thuật hiếm có thiên sư dùng, thứ nhất thuật này độ khó lớn, thứ hai tài vận phần lớn cố định, trộm tiền tài người ta sẽ rước nhiều loại rủi ro.


Hiện giờ "Ngũ quỷ Bàn Vận Thuật" phần lớn được các thiên sư dùng để...thật ra không cần xé gói hàng lấy đồ ở bên trong.


Nói trắng ra chính là trộm.


Bùi Diệp từ mỗi thùng theo thứ tự lấy một chút dược liệu.


Đầu ngón tay vừa chạm vào dược liệu, cô đã cảm thấy sai sai.


Bùi Diệp không phải chưa từng tiếp xúc với thuốc bắc, nhưng đám dược liệu này khiến cô cảm thấy không ổn.


Có thể do cô không phải người trong nghề, chẳng nói rõ nguyên do.


"Lấy về để Phong Đô hay Thiên sư liên minh tra xem, có thể đây chính là điểm mấu chốt phá án."


Bùi Diệp mang một bọc nhỏ dược liệu đi, chuẩn bị hội họp cùng Ứng Lân.


Cô dùng Đột phá thứ nguyên bích đón một chiếc xe taxi Phong Đô, thẳng đến mục đích.


Nhìn vào tóm tắt phó bản « Tiểu thiên sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao», Bùi Diệp cuối cùng cũng xốc được một góc băng sơn của cọc âm mưu này.


Lôi Nhã Đình trùng sinh tuyệt đối là giả, cái gọi là trùng sinh chỉ là cơn ác mộng thật giả khó phân.


Đến tột cùng là ai để Lôi Nhã Đình mơ giấc mộng này, đáp án vô cùng sống động.


Thế lực phía sau âm sai giả và lệ quỷ bỏ trốn!


Những con lệ quỷ này hẳn là cá lọt lưới bỏ trốn khỏi mười tám tầng địa ngục hơn hai mươi năm trước.


Nhưng Bùi Diệp vẫn chưa đoán ra mục đích khiến những con quỷ này phí sức đến vậy.


Lừa gạt Lôi Nhã Đình, để cô ta cho là kiếp trước mình bi thảm, hiện tại trùng sinh có được bàn tay vàng là nhóm thần tiên thiên đình phát hồng bao trợ giúp cô đi đến đỉnh cao nhân sinh.


Ác quỷ tồn tại luôn luôn hại người, bọn họ sẽ tốt bụng trợ giúp Lôi Nhã Đình không điều kiện?


Đùa à?


Trừ phi trợ giúp Lôi Nhã Đình có thể thu lợi gấp trăm gấp nghìn lần.


Bùi Diệp không khỏi nghĩ đến đan dược Lôi Nhã Đình luyện chế.


Căn cứ nội dung 【 Ghi chép hệ thống】 phản hồi, Lôi Nhã Đình hiện tại làm ăn càng lớn.


Chỉ riêng viên thuốc giảm cân một ngày có thể bán ra mười ngàn viên!


Tính đến sản phẩm "Thần khí" khác, mỗi ngày người bị hại tổn thất ít tuổi thọ, khí vận, tài vận số lượng lên đến hàng trăm ngàn! 

Bình luận

Truyện đang đọc