(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


________________________


Ấn tượng Bùi Diệp về Phong Đô Đại Đế luôn rất tốt.


Có điều ——


"Đại Đế đêm khuya xuất hiện trong phòng phái nữ độc thân, không thông báo chủ nhà một tiếng, có vẻ hơi thất lễ."


Bùi Diệp đưa tay gõ cửa một cái, âm thanh cộc cộc khiến Phong Đô Đại Đế dời mắt khỏi công việc, buông văn kiện và bút trong tay xuống.


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Diệp ở cửa, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, không chút cảm xúc khó chịu mạo phạm.


Hai người đối mặt mấy giây, Phong Đô Đại Đế dời ánh mắt.


Nét mặt hắn mang theo giãy dụa chần chừ, tựa như đang đắn đo mở miệng thế nào.


Nếu để bảy mươi hai ti Phong Đô nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Đại Đế nhà họ, tạp chí ăn dưa tuần tới có tiêu đề mới.


"Phì —— Được rồi, nói không nên lời thì đừng nói."


Bùi Diệp cắt ngang trước khi Đại Đế kịp mở lời.


Ôm một đống văn kiện chạy tới, Đại Đế hiển nhiên không phải muốn thay đổi môi trường làm việc.


Xem chừng có chuyện gì muốn nói với cô, nhưng cô không ở trong phòng, nên đành làm việc giết thời gian lúc chờ đợi.


"Đại Đế có chính sự tới tìm tôi?"


Bùi Diệp chủ động nói sang chuyện khác, đôi mày nhẹ chau của Đại Đế giãn ra, tiếp lời cô.


"Đúng, có sự tình muốn nói với ngươi."


Hắn từ trên ghế sô pha đứng dậy, tay áo lớn vung lên, đống văn kiện trên bàn biến mất.


Bùi Diệp vào nhà khóa cửa lại, ngồi ở cuối giường một bộ lắng tai xin nghe.


Hết cách rồi, đây là khách sạn bình thường, gian phòng rất nhỏ, trong phòng chỉ có một cái ghế sô pha.


Ghế sô pha và bàn trà đã bị Đại Đế chiếm, cô chỉ có thể ngồi chỗ giường.


Ở tại địa bàn mình, Bùi Diệp không mất tự nhiên chút nào, ngược lại ánh mắt Phong Đô Đại Đế khẽ biến, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.


Bùi Diệp đợi vài giây vẫn chưa nghe Đại Đế mở miệng.


"Sự tình khó nói?"


Hay chưa nghĩ ra nói thế nào?


Phong Đô Đại Đế lắc đầu, ngồi lại ghế sô pha.


Hai chân hắn cứng nhắc co nhẹ về sau, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay trắng nõn thon dài ngập tràn xấu hổ như không biết đặt ở đâu.


"Là thế này —— "


Phong Đô Đại Đế mở miệng nói chuyện, dựa vào lời nói dịu tâm tình khẩn trương không hiểu thấu nơi đáy lòng.


Bùi Diệp gật gù theo, ra hiệu mình nghiêm túc nghe.


"Dược liệu ngươi giao cho Phong Đô đã phân tích ra."


Bùi Diệp không hiểu rõ dược liệu, tiểu công chúa Dược tông Đan Sư cũng nói phân tích sản phẩm Lôi Nhã Đình không phát hiện chỗ dị thường, cô đã biết vấn đề này Dược tông và Thiên sư liên minh không giải quyết được. Ngày đó triệu hoán Phong Đô Đại Đế, không chỉ giao âm sai giả cho hắn, còn đem phần dược liệu kia giao ra. Ngược lại cô không ngờ Phong Đô Đại Đế lặn lội một chuyến vì nói chuyện này cho mình.


"Dược liệu không có vấn đề?"


Phong Đô Đại Đế dần tìm về trạng thái.


"Không, có vấn đề, vấn đề rất lớn."


Bùi Diệp dùng ánh mắt truy vấn.


Bị cô nhìn chằm chằm, tay phải Phong Đô Đại Đế truyền đến một cỗ ma ý mãnh liệt.


Mảnh vỡ xương ngón tay an phận mấy hôm lại quấy phá.


Phong Đô Đại Đế rũ mắt, đem tay áo lớn che đi ngón tay phải.


Thần sắc bình thường nói, "Những dược liệu kia tất cả đều trải qua bí thuật gia công kín đáo, mất mấy ngày mới phá giải."


Trên thực tế Phong Đô ban đầu cũng không phát hiện ra có vấn đề.


Báo cáo dược liệu mấy lần đều nói không vấn đề.


Phong Đô Đại Đế cũng ngờ vực, nhưng phần dược liệu là Bùi Diệp giao cho hắn, hắn luôn cảm thấy nên tin tưởng Bùi Diệp.


Thế là Đại Đế kiên trì tạo áp lực cho bộ môn Phong Đô, lần lượt ném báo cáo lại, ra lệnh cho bọn họ phái thêm nhân thủ nghiên cứu phân tích.


Bầy quỷ: "..."


Đại Đế không sai, quỷ sai khẳng định là bọn họ!


Rốt cuộc bọn họ không cô phụ lòng tín nhiệm của Đại Đế, nghiên cứu có tiến triển to lớn.


"Dược liệu qua gia công? Nếu đem loại dược liệu này luyện chế thành đan dược, cuối cùng người sống dùng nó sẽ ra sao?"


"Đánh cắp tuổi thọ khí vận, loại thủ đoạn ác độc đã lâu không gặp." Phong Đô Đại Đế nhếch môi nói, toát ra một giọng giễu cợt, xem thường thủ đoạn đám lệ quỷ kia. Dựa vào loại thủ đoạn tà ma ngoại đạo ấy, bọn họ thật bồi dưỡng được "Quỷ đế" đánh chiếm Phong Đô, cuối cùng chỉ tự chịu diệt vong, "Đây chưa phải trọng điểm —— trọng điểm là dược liệu gia công cần một loại thuốc dẫn."


Thuốc dẫn?


Chẳng lẽ là ——


"Thuốc dẫn trong lời Đại Đế là chỉ cô hồn dã quỷ mất tích?"


"Phải." Mắt Phong Đô Đại Đế lộ ý khen ngợi, "Nếu đoán không lầm, nhóm lệ quỷ kia có lẽ muốn nuôi ra 'Quỷ đế' ."


"Quỷ đế?"


Đế vương trong loài quỷ, có vẻ ngang hàng với vị trước mặt?


Những con lệ quỷ kia muốn bồi dưỡng "Quỷ đế", chẳng lẽ định đảo chính Phong Đô, kéo Phong Đô Đại Đế xuống ngựa?


Phong Đô Đại Đế cười nói, "Tính toán của bọn nó... Chính như ngươi suy nghĩ."


Bùi Diệp bó tay rồi.


"Có thể thành?"


Đại Đế thu liễm ý cười, bầu không khí trở nên nặng nề hơn.


"Đúng vậy, có thể thành."


Câu trả lời vượt quá Bùi Diệp dự liệu.


"Sao có thể? Đại Đế, lấy thực lực của ngài... Sẽ bị 'Quỷ Đế' đám ô hợp kia đẩy ra lật đổ?"


Bùi Diệp bắt đầu không rõ quy tắc thế giới phó bản này.


Phong Đô Đại Đế là U minh chi chủ, thống ngự vạn quỷ thế gian.


Thiên Đế tể thiên, Đại Đế tể địa.


Sao có thể tùy tiện bị thay thế?


Phong Đô Đại Đế bỗng cười, nói bí mật khiến Bùi Diệp mở ra cánh cửa thế giới mới.


"Thoại bản dương gian có nói Phong Đô Đại Đế là chủ nhân La Phong sơn Phong Đô Thành, thống ngự u minh, quản trị tru tà quỷ thần, nói Phong Đô Đại Đế là hóa thân Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ở cõi u minh...Đủ loại thần thoại nói chắc như đinh đóng cột, sự thật không giống lắm." Câu tiếp theo của Phong Đô Đại Đế khiến Bùi Diệp cả kinh nói không nên lời, "Nói đúng hơn, Phong Đô Đại Đế là cái quan hàm không phải xưng hô cố định."


Bùi Diệp nói, "Vậy ngài..."


Phong Đô Đại Đế ôn hòa nói, "Pháp tắc nơi đây hơn trăm năm trước đôi chỗ thiếu sót, Phong Đô Đại Đế đời trước vì thế vong thân. U minh hỗn loạn, bầy quỷ như rắn mất đầu đến mức yêu ma quỷ quái hoành hành ở dương gian, chiến tranh liên miên, trật tự âm dương suýt sụp đổ. Phong Đô âm phủ có tâm quản lý nhưng vì không có quỷ đế trấn thủ, gần như muốn tán. Lúc ấy ta tiếp nhận long tọa Phong Đô, kế thừa cái danh Đại Đế."


"? ? ?"


Bùi Diệp ngây ngẩn nhìn Đại Đế.


"Nói đơn giản một chút."


Phong Đô Đại Đế vậy mà nói tiếp.


"Nói đơn giản ta là phi pháp, danh bất chính, ngôn bất thuận. Ta lừa đám quỷ Phong Đô nói mình là U minh chi chủ tân nhiệm ứng thiên đạo sinh ra, đồng thời dựa vào thực lực thu phục bọn chúng, thống ngự Phong Đô tiến hành một loạt cải cách..."


Bùi Diệp: "..."


Đại ca, vậy cũng chơi được?


"Vậy ngài rốt cuộc là ai?"


Phong Đô Đại Đế lắc đầu, "Vấn đề này làm khó ta, ta cũng không biết mình là ai, không rõ quá khứ. Ta vừa sinh ra đã ở gần La Phong sơn Thiên tử thành. Vì tận mắt nhìn thấy hỗn loạn, bầy quỷ Phong Đô đấu đá lẫn nhau, lúc này mới sinh tâm tư mạo danh."


Quan trọng nhất là ——


Phong Đô Đại Đế là phần công việc đàng hoàng.


Năm đó hắn vì leo lên long tọa Phong Đô tiền nhiệm, một người đánh khắp toàn bộ Phong Đô, đánh quỷ chịu phục mới thôi.


"Bên Thiên đình..."


Phong Đô Đại Đế chớp mắt cười nói, "Mấy năm nay văn thư gửi thiên đình đều dùng đế ấn Phong Đô Đại Đế tiền nhiệm."


Bùi Diệp: "..." 

Bình luận

Truyện đang đọc