(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


______________________


Lão sắc quỷ này còn đến mấy lần nữa nhưng mỗi lần đều bị ông nội Lữ đánh cho bỏ chạy.


Giằng co như thế gần ba năm.


Thời gian gần đây, ông nội Lữ phát hiện thực lực tên sắc quỷ này càng mạnh lên, kĩ năng lẩn trốn cũng tăng lên nhiều.


Có hai lần lão sắc quỷ trốn trong nhà, có ý đồ xâm nhập vào trong mộng khi dễ cháu gái, ông suýt chút đã không phát hiện ra.


Nói đến đây, ông nội Lữ tức giận đến mức trán nổi gân xanh.


Lữ tiểu thư cũng lộ ra vẻ buồn nôn, học ông nội Lữ đá cho lệ quỷ mấy cái.


Vừa nghĩ tới lúc mình không biết gì lại bị hắn nhìn thấy toàn bộ, dạ dày lập tức khó chịu muốn nôn mửa.


Lệ quỷ nghe thấy liền tỏ ra bất mãn.


Hắn phách lối nói, "Tao nhìn vợ của tao chúng mày quản cái gì!"


Bùi Diệp xem thường loại quỷ như thế, dùng nắm đấm uy hiếp nói, " Nói tiếng người!"


Chú chuột Hamster Tiếu Bàng Tí nói, " Tiền bối, hắn là quỷ, chỉ có thể nói chuyện ma quỷ."


Bùi Diệp vung ánh mắt sắt nhọn tới, Chu Thuần An vội vàng đưa tay che miệng chú chuột nhỏ lại.


Sửa lưng ai không sửa, lại đứng trước mặt đại lão đi sửa lưng cô ấy.


Lệ quỷ thấy mọi người ở đây đều đứng về phe ông nội Lữ, bụng đầy ủy khuất lập tức hóa thành nước đắng, ói lên ói xuống.


"Tôi bị oan mà, tôi bị cướp mất vợ còn bị mấy người đánh, có thiên lý không vậy! Có vương pháp hay không!"


Lệ quỷ luôn đinh ninh rằng bà lão là vợ của hắn, dù bị Bùi Diệp làm thành con quay hắn cũng không chịu đổi giọng, khiến người khác sinh ra một tia dao động, trong này có ẩn tình gì mà bọn họ không biết sao?


Bà nội Lữ lại càng cảm thấy oan ức.


May mắn đây là thời đại mới, nếu bị vu oan trong sạch như thời đại trước bà thà nhảy sông chết còn hơn.


Bùi Diệp nắm con quỷ lên nói, " Thành thật khai báo đầu đuôi câu chuyện, bằng không tôi kêu Hắc vô thường ném ông vào vạc dầu của mười tám tầng địa ngục đấy!"


Lệ quỷ nghe xong run run.


"Nói ra rất dài dòng, tôi tên là Chu Đại Chuy."


Nghe được tục danh như thế, mấy người sống lẫn ma quỷ của Lữ gia đều ăn ý mở miệng.


Chu Đại Chuy?


"Sao không gọi là Vương Đại Chuy?"


Chu Thuần An không che miệng một lúc, chú chuột Tiếu Bàng Tí lại bắt đầu tranh cãi.


"Không biết lễ phép!"


Tên của mỗi người là do trưởng bối ban tặng, há có thể tuỳ tiện lấy đó làm trò cười? Bùi Diệp không hiểu gì cả, tiếp tục hỏi lệ quỷ.


"Sau đó thì sao? Ông quen biết Lữ gia à?"


Lệ quỷ Chu Đại Chuy lắc đầu.


Hắn đương nhiên không quen biết Lữ gia, hắn và bà nội Lữ có quen biết, bọn họ là một cọc thông gia từ bé.


Lữ tiểu thư châm chọc khiêu khích, "Thông gia từ bé, bây giờ đã là năm nào rồi? Coi Hoa Quốc còn chưa cải cách?"


Chú chuột hamster Tiếu Bàng Tí đỡ lấy quai hàm mập mạp của mình nói, "Lúc hai người này còn nhỏ, Hoa Quốc đúng là chưa cải cách, thông gia từ bé còn rất phổ biến mà?"


Chu Thuần An lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi sự lễ phép, đổi lại dùng cả hai cánh tay bịt miệng chú chuột.


Có một sợi manh mối, bà nội Lữ mới nhớ lại. "Thì ra là ông!"


Lữ Tiến Trung hỏi, "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Nhắc tới chuyện cũ năm xưa, mặt bà nội Lữ rất không vui.


Thì ra lúc trước bà lão theo chân ông bà nội mà lớn lên.


Lúc ấy cha mẹ bà đi làm thuê cho người ta, dần dần không thể chăm sóc tốt con gái được nên gửi cho ông bà nội, ông nội bà nội lại có quan hệ rất tốt với hàng xóm nên nói đùa với họ là muốn kết thông gia từ bé.


Lúc bà nội Lữ chỉ mới mười một mười hai tuổi đang học tiểu học, hàng xóm lập tức bảo muốn kết hôn, không cho bà đi học, còn nói đi học đọc sách không bằng ở nhà học cách giặt giũ nấu cơm hầu hạ con của bọn họ.


Trái với người có chí cầu tiến hiếu học như bà nội Lữ, con trai của tên hàng xóm kia hết ăn lại nằm tính tình còn ngang ngược, thường xuyên khi dễ mẹ góa con côi và cả bà lão già yếu trong làng.


Dùng ngôn ngữ nhục nhã còn nhẹ, bà còn nhiều lần nhìn thấy hắn cùng đồng bọn ức hiếp bà lão, cướp đi quả hồng mà người ta nhặt được.


Bà nội Lữ nào muốn từ bỏ việc học mà đi gả cho tên ất ơ này?


Thế là bà viết cho cha mẹ một lá thư nói rõ lí do, cha bà còn đặc biệt xin nghỉ về thôn đón bà trở lại.


Tuy nhiên trưởng bối chưa tiện cự tuyệt mối thông gia từ bé này nên đã nói muốn giữ con gái của mình tới mười tám tuổi mới gả.


Nhà hàng xóm lập tức không vui.


Bọn họ còn đang mong con trai họ mười bốn mười lăm tuổi sẽ sinh cháu trai, sao chịu đợi một món hàng bồi thường đến mười tám tuổi?


Chưa được hai năm, bà nội Lữ đã nghe nói Chu Đại Chuy kết hôn.


Sau này nghe đâu là tên lưu manh này khi nhục con gái nhà người ta nên buộc phải kết hôn.


Cụ thể ra sao, bà nội Lữ cũng lười tìm hiểu.


Trải qua một phen khó khăn trắc trở, bà học đến đại học quen biết được trợ giáo đại học là Lữ lão tiên sinh cả hai liền rơi vào bể tình.


Mấy người Lữ gia nghe vậy ánh mắt đối với lệ quỷ càng thêm khinh miệt.


Đây mà là thông gia từ bé cái gì, còn dám gọi người ta là vợ?


Có cần mặt quỷ nữa không?


Lữ Tiến Trung nói, "Người vợ chân chính của ông là vợ mà ông đã lấy về, có quan hệ gì với mẹ tôi? Nếu ông không chịu nói ra nguyên nhân thật sự thì tôi chỉ có thể thỉnh thiên sư đánh chết ông!"


Lệ quỷ sao có thể chịu nói?


Hắn liên tục chắc chắn bà lão là vợ hắn.


Nếu thật sự náo loạn tới Phong Đô thì cọc thông gia từ bé ấy chắc chắn được công nhận, bởi vì năm đó trưởng bối không chịu từ chối họ.


Nghe lời này của lão quỷ, bọn người Lữ gia tức giận không thôi.


Bùi Diệp nói, "Ông muốn tự nói hay là muốn chúng tôi vận dụng kĩ năng đặc biệt?"


Lệ quỷ hừ hừ không nói lời nào.


"Có cái gọi là 'năng lực chung tình ', ám chỉ việc đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm nhận tình cảnh của người đó để đồng cảm và lí giải nỗi khổ của người đó, cảm nhận sự tự ái của người khác không giới hạn ở sự tự ái. Tuy nhiên bây giờ thuật ngữ này đã được đặt vào một số lĩnh vực đặc biệt và có những cách hiểu mới, ví dụ như đồng bộ hóa kí ức."


Bùi Diệp cười lạnh nói, "Ký ức là một thứ tư mật, không có mệnh lệnh đặc thù thì tuyệt không được nhìn trộm. Tôi cho ông thêm một cơ hội cuối cùng, để ông suy nghĩ xem muốn tự nói ra hay là để tôi đến tra xét?"


Lệ quỷ vẫn mạnh miệng.


"Tiền bối muốn sưu hồn?"


Loại thuật sưu hồn này trừ âm sai và bọn tà tu thì rất hiếm khi thấy tu sĩ chính đạo sử dụng.


Thứ nhất, yêu cầu của sưu hồn đối với người thi triển cực cao, nếu hồn phách không đủ mạnh sẽ bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm của mục tiêu.


Thứ hai, sưu hồn là một thao tác cực kì tinh xảo, nếu sơ sẩy một tí sẽ làm tổn thương đến hồn phách của mục tiêu, biến họ trở thành kẻ ngốc.


Cho nên giới thiên sư luôn nghiêm cấm không cho thiên sư sử dụng tà thuật này với người bên ngoài.


"Không tính là sưu hồn, chỉ nhìn những kí ức trong đầu của hắn thôi."


Bùi Diệp đưa tay nắm lấy đỉnh đầu con quỷ, tinh thần lĩnh vực thật lâu không dùng trong nháy mắt mở rộng.


Tinh thần của cô xuyên phá sương mù kí ức dày đặc tới mục đích.


"A -- "


Lữ tiểu thư kinh ngạc hô một tiếng, lúc này Chu Thuần An mới phát hiện bối cảnh xung quanh mình đột nhiên thay đổi.


"Đừng hoảng sợ, chỉ là một đoạn kí ức được chiếu lại."


Bùi Diệp bình tĩnh lục soát trí nhớ của lệ quỷ, cô nói, "Các người chắc cũng biết máy chiếu mà phải không? Máy chiếu là một loại thiết bị quang học tiện lợi giúp phóng to hình ảnh đồng thời đem nó chiếu lên màn hình. Phát triển hơn nữa, có thể lấy mặt phẳng hai chiều cải tiến thành không gian ba chiều. Bây giờ mọi người có thể xem kí ức của lệ quỷ là đầu phát thông tin mà tinh thần lĩnh vực của tôi lại chuyển hóa nó làm thành một cái máy chiếu ở trạng thái 3d."


_________________


Lời editor: Ít người đọc và tương tác quá, buồn cực....

Bình luận

Truyện đang đọc