(QUYỂN 1) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử


___________________________________


Thu đi mảnh xương từ hai con quỷ, Bùi Diệp không lo âm khí của họ sẽ làm tổn thương mấy đứa trẻ trong phòng.


Cả tòa nhà hoang này đều được bao phủ bởi tinh thần lực, vật chết hay sống đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.


Dưới tầng hai, sắc quỷ trên bậc thang còn chưa thoát khỏi Thúc quỷ phù.


"Hỏi vài câu, trả lời thành thật sẽ thả cậu đi."


Nam quỷ nhìn Bùi Diệp từ bậc thang đi xuống, lộ vẻ mặt hoảng sợ khóc không ra nước mắt.


Toang thiệt rồi (; ′⌒')


Hai hàng xóm trên lầu không đánh chết được Bùi Diệp e đã lành ít dữ nhiều.


"Đại, đại lão, cứ việc hỏi tiểu đệ biết gì sẽ nói nấy!"


Nam quỷ nặn nụ cười lấy lòng, tiếc rằng mặt hắn hơi gian khi cười lộ vẻ dâm dê.


"Cậu ở đây lâu chưa?"


Nam quỷ tủi thân nói, "Lâu lắm--chết xong cứ ở đây luôn."


"Cậu biết nhiều về đôi nam nữ quỷ lầu trên không?"


Nam quỷ đáp lời.


Theo lời nam quỷ, Bùi Diệp chắp nối nội dung đại khái.


Mấy tầng lầu này có ba con quỷ, bọn họ đều là công nhân nhà máy điện gia công.


Nam quỷ lầu hai là quỷ thâm niên nhất, nguyên nhân cái chết không có gì để bàn.


Thức đêm tăng ca lúc trở về kí túc xá liền đột tử, thi thể lạnh ngắt, ngày hôm sau mới có người phát hiện.


Cả đời hắn chưa kết hôn, không quen bạn gái đến chết vẫn là gà tơ.


Chấp niệm của hắn chính là phụ nữ.


Nhưng có tâm dâm chứ không có gan làm, còn sống chỉ dám xem trộm video, lúc chết thì nằm dưới bậc thang nhìn trộm dưới váy.


Quỷ tầng ba tầng bốn thì khác.


"Hai người kia vào nhà máy muộn hơn tôi hai năm. Nam thích nữ rất lâu nhưng ngại không nói, đặt tại thời nay nói là lốp xe dự phòng chân chó không ngoa. Hình như về sau cô ta mắc bệnh gì đó phải cắt tử cung không thể sinh con."


Bùi Diệp hỏi, "Bọn họ chết thế nào?"


Nam quỷ nói hết những điều mình biết.


"Bị quỷ giết!"


"Quỷ?"


"Quỷ siêu siêu hung!" Lòng nam quỷ đến giờ vẫn sợ hãi nói, "Nuốt sống mấy lão quỷ gần đây luôn, sợ chết quỷ!"


Giờ hắn còn nhớ như in cái cảnh con quỷ kia hung tợn vặn tay người xuống xé ăn ngon lành.


Cảnh tượng quá mức máu me kinh dị, làm mờ làm mờ cái đã!


"Con quỷ kia giết nữ quỷ trước, sau đó nam quỷ chạy tới cũng bị giết."


Bùi Diệp vừa ghi chép vừa hỏi.


"Hung ác vậy à? Thế sao hồn phách hai người họ lại thoát nạn?"


Nam quỷ nói, "Kế đến có một con quỷ tới bảo con quỷ kia đi."


Bùi Diệp xoay bút trong tay.


"Nói tiếp đi! Cậu còn nhớ gì nữa?"


Nam quỷ cố gắng nhớ lại từng chi tiết xảy ra đêm hôm đó.


Quỷ sinh thật quá dài quá nhàm chán, hầu như mỗi ngày đều tuần hoàn lặp đi lặp lại vô vị, đầu óc muốn mục rồi.


Nhưng đêm ấy quả thực vô cùng kinh hách khiến hắn khắc sâu ấn tượng.


"Ban đầu con quỷ kia rất hung, toàn thân bao phủ tầng sương đỏ sau đó con quỷ khác mặc áo đen tới...Toàn thân đen...Hình như có chuyện quan trọng, chúng vội vàng tiến vào cái cửa tối om bỗng dưng xuất hiện nên hai quỷ trên lầu nhặt về cái mạng nhỏ." Nam quỷ cảm thấy may mắn nói, "May mà tôi trốn nhanh không thì xong con bê rồi."


Bùi Diệp ghi lại "Áo màu đen" và "Cửa tối mịt" khoanh vòng tròn vào đó.


"Cửa tối om? Ra sao?"


"Áo đen kia có gì đặc biệt?"


Nam quỷ khoa tay múa chân cả buổi không hình dung ra, Bùi Diệp chỉ có thể "Được" sự cho phép của đối phương, nhìn thoáng qua kí ức đêm đó.


Dựa theo kí ức, khoảng cách nam quỷ trốn cách đó khá xa, cảnh tượng nhìn không rõ lắm nhưng Bùi Diệp vẫn nhận ra.


Áo đen kia là đồng phục hành nghề của âm sai Phong Đô.


Cửa tối như mực là Quỷ môn quan liên thông dương gian với Phong Đô.


Quỷ thứ hai không phải tới bắt con thứ nhất, cả hai rõ ràng là đồng bọn!


Âm sai, quỷ môn quan, lệ quỷ thôn phệ giết người...


Chậc!


Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.


Xem tình hình này Phong Đô cũng không sạch sẽ như cô nghĩ.


Bùi Diệp lấy một điếu thuốc trong túi ra, búng tay nhóm lửa, thuận tiện giải trừ thúc quỷ phù trên thân nam quỷ.


"Thay đổi đi, làm quỷ cho tốt đừng phí thời gian nữa."


Tuy Bùi Diệp hút thuốc uống rượu xăm hình đánh nhau, trông có vẻ tác phong không tốt, trên thực tế lại là cán bộ kỳ cựu, rất thích uốn người về chính đạo.


Nam quỷ cả ngày ngồi dưới lầu nhìn lén váy người khác không hay ho gì--


Chi bằng tìm chuyện có ý nghĩa làm sống tốt.


"Bây giờ tôi là quỷ." Nam quỷ ngồi bệt dưới cầu thang lên án, "Còn sống mệt muốn chết, làm quỷ chỉ muốn lười chết!"


Quỷ hồn bình thường không cần ăn.


Bọn họ có cảm giác thèm ăn thấy đói bụng, nhưng đây chỉ là phản ứng tự nhiên của hồn thể.


Đối với phần lớn quỷ hồn, ăn vì thỏa mãn ham muốn ăn, duy trì thói quen ăn uống khi sống chứ không vì sinh tồn.


Chỉ cần nhịn cảm giác đói bụng, mấy năm không ăn uống cũng không bị đói chết, như cô bé lầu trên hay nam quỷ tầng dưới này.


"Được rồi -- Quỷ có chí riêng, cậu muốn lười chết thì cứ việc tôi không ngăn, có điều-- đừng làm mấy chuyện đê tiện giống vậy nữa! Lần sau để tôi biết được nhất định sẽ để cậu sống không bằng chết!" Giọng điệu Bùi Diệp lạnh lùng uy hiếp nam quỷ.


Nam quỷ gật đầu như giã tỏi, trên mặt ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng lại xem thường.


Bùi Diệp có thể 24/7 canh chừng hắn?


Thế giới lớn biết bao, qua vài ngày hắn thay cái bậc thang khác tỉ lệ đụng phải nhau vô cùng nhỏ.


Bùi Diệp sao không nhìn ra tâm tư của nam quỷ?


"Đúng rồi, có chuyện cần cậu hỗ trợ."


Nam quỷ vội vàng nói, "Đại lão cứ nói, núi đao biển lửa tôi đều vào!"


Bùi Diệp nói, "Đợi một lát Hắc Bạch vô thường tới, giúp tôi làm nhân chứng!"


Nam quỷ: "! ! !"


Hắc... Hắc Bạch vô thường?


Tính lừa quỷ?


Ngay sau đó, một người đàn ông một thân bạch y cầm tỏa hồn liên leo từ vòng xoáy ra.


"Ta nói này --cô có thể thay đổi pháp lệnh triệu hoán không?"


Tuần này Bạch vô thường trực ban.


Ngày đầu tiên đi làm đụng phải Bùi Diệp triệu hoán, an toàn vượt qua một tuần, tưởng rằng đã bình an vô sự sắp thay ca lại bị gọi tiếp.


Bùi Diệp nói, "Gọi chuẩn là được, thay hay không như nhau."


Bạch vô thường: "..."


Thân là nam thần trong lòng hàng vạn âm sai, hắn cố gắng kiềm chế mười ngàn câu MMP muốn nói.


Bùi Diệp quá hung, Bạch vô thường chỉ có thể cố nở nụ cười thân thiện.


"Nói đi, lại là chuyện gì?"


Chuyện lần trước Bùi Diệp chọc ra khiến Phong Đô Thiên sư liên minh và ban ngành có liên quan ầm ĩ không tĩnh.


Thế lực lệ quỷ xây dựng ở dương gian không nhỏ, tính cảnh giác cũng cao, có gió thổi cành lau đã cuốn gói bỏ chạy.


Thời điểm Thiên sư liên minh và âm sai Phong Đô đuổi tới đã sớm quỷ không nhà trống.


Lần này đánh rắn động cỏ, chắc hẳn đám quỷ này đã có lòng phòng bị, càng khó truy tra hơn.


Bạch vô thường đang rầu không biết báo cáo thế nào với Phong Đô Đại Đế, Bùi Diệp lại dùng pháp lệnh bộ chuyển phát nhanh.


"Đương nhiên là vì chính sự."

Bình luận

Truyện đang đọc