(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Kỳ thật vẻ ngoài của Trịnh Vũ cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều tính tình có hơi kiêu căng, ngạo mạn, đặc biệt là luôn ỷ vào thế lực của Giang Chấn Thiên mà chưa từng để ai vào mắt.

Đương nhiên, nếu không phải do có cái gương mặt xinh đẹp ấy thì làm sao Giang Chấn Thiên lại có thể che chở cô ta được?

Hạ Thập Thất dập tắt điếu thuốc trong tay, rất có hứng thú nhìn Trịnh Vũ cách đó không xa đang khoe khoang phóng túng.

Cô ta ôm lấy một cây cột ở chính giữa, đường cong cơ thể nhún nhảy theo nhịp nhạc, khiêu khích lên từng đợt hét chói tai.

Trịnh Vũ đứng trên sân khấu hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người, hư vinh trong lòng liền lập tức thỏa mãn.

Hạ Thập Thất vốn cũng không có kiên nhẫn xem hết, thế nhưng tự dưng lại nhìn thấy một người đàn ông đi tới bên người Trịnh Vũ.

Người đàn ông đó tới gần cô ta, sau đó bắt đầu phối hợp với Trịnh Vũ nhảy múa, được một lúc liền duỗi tay ôm lấy eo cô ta.

Hạ Thập Thất nhìn chằm chằm hai người.

Trịnh Vũ hình như đang cự tuyệt, thế nhưng lại không quá mức rõ ràng, ngược lại càng khiến cho bầu không khí trở nên ám muội.

Tiếng hô vang xung quanh ngày càng nhiệt tình, người đàn ông ôm eo cô ta cũng càng ngày càng gấp.

Trịnh Vũ kháng cự không được, cuối cùng là chấp nhận lửa nóng của người đàn ông đang kéo tới.

Cô ta vừa khiêu vũ với hắn ta, vừa quan sát bốn phía xung quanh, muốn nhìn xem có người của Giang Chấn Thiên hay không.

Rốt cuộc thì đây cũng là địa bàn của cha nuôi, nếu như để ông nhìn thấy cô ta cùng người đàn ông khác có cử chỉ không minh bạch, phỏng chừng sẽ nghĩ cách trừng phạt cô ta.

Tuy rằng cô ta chỉ là con gái trên danh nghĩa của ông, thế nhưng giữa bọn họ lại có quan hệ, người hơi có chút nhãn lực đều có thể nhìn thấu được.

Nhưng mà Trịnh Vũ lại không chống cự nổi nhiệt tình của người đàn ông trước mắt, cực kỳ hưởng thụ.

Nhìn Trịnh Vũ y như đang nhìn một vở hài kịch, Hạ Thập Thất không nhịn được bật cười.

Quan hệ của Trịnh Vũ với cha nuôi cô ta tốt như vậy, nếu như để ông ta nhìn thấy cô ta dám có cái lá gan này, không biết có làm ra chuyện gì hay không.

Hạ Thập Thất cười nghiền ngẫm.

Thực chờ mong cốt truyện kế tiếp nha.

"Vu Mạnh, qua đây."

Nghe thấy thanh âm của Hạ Thập Thất, Vu Mạnh liền quay đầu nhìn cô, thấy cô chỉ cười giống như hồ ly, lông gà lông vịt của hắn liền dựng hết cả lên.

May mà không phải tính kế hắn.

"Mày sai vài người qua đó làm náo nhiệt lên chút đi, sau đó nghĩ cách truyền tin tức này tới tai Giang Chấn Thiên."

Vu Mạnh lập tức đi làm việc.

Hạ Thập Thất ngồi ở một chỗ, nhìn về hướng sàn nhảy.

Trịnh Vũ cùng người đàn ông kia đã nhảy xong một bài, đám người phía dưới ồn ào náo nhiệt, thậm chí là còn chẳng có dấu hiệu hạ nhiệt.

Nhiệt tình của Trịnh Vũ lập tức tăng vọt, vô cùng hưởng thụ cái cảm giác trở thành tiêu điểm này, cô ta cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một cái áo ngắn tay, tiếp tục khiêu vũ.

Đại khái là qua khoảng mười phút, Hạ Thập Thất mới nhìn thấy Vu Mạnh ở trong đám người.

Vu Mạnh cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc thì đây cũng là địa bàn của Giang Chấn Thiên, làm cái gì cũng đều phải cẩn thận, thả tin tức ra cũng không thể để người ta biết là ai làm.

Hiển nhiên Hạ Thập Thất cũng biết đạo lý này, chờ tới lúc Vu Mạnh đi về phía mình, cô mới hạ giọng hỏi: "Sao rồi?"

Vu Mạnh gật đầu: "Nhị tiểu thư, em làm việc chị cứ yên tâm."

"Ừm."

Nhìn hai người trên sàn nhảy càng lúc càng lớn mật, ý cười của Hạ Thập Thất càng sâu.

Không biết khi Giang Chấn Thiên nhìn thấy đứa con gái ngoan cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp thì sẽ có phản ứng gì nhỉ.

Thời điểm Giang Chấn Thiên biết được Trịnh Vũ ở trong địa bàn của hắn "xằng bậy" thì cũng không tin, thế nhưng từ trước tới nay hắn đều có tính đa nghi, cho nên vẫn gác lại chuyện đang làm, tới nhìn một chút.

Lúc nhìn thấy đôi nam nữ trên sân nhảy tựa như đang ôm nhau, một cỗ lửa giận lập tức xông lên đầu hắn ta.

Con đàn bà này, mặt ngoài đối với hắn đều là một bộ dáng dịu ngoan, thế nhưng sau lưng hắn lại dám chạy đi câu dẫn người đàn ông khác!

Bình luận

Truyện đang đọc