(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

"Anh đang nói đùa hả? Nói tam tiểu thư của Lý gia có tính cách rộng rãi thì không bằng nói con bé đó nói chuyện không có đầu óc đi. Một nữ nhân như vậy, làm sao có thể xứng với Đình Ngự của chúng ta? Như tôi nghĩ, vẫn là nhị tiểu thư của Triệu gia tốt hơn."

"Nếu tính cách mềm giống như cừu của con bé đó mà được coi là tốt, vậy thì thật sự là rất tốt rồi."

.......

Tranh cãi hết đợt này đến đợt khác, cơ bản những cô gái ở đây đều bị bọn họ gọi tên qua một lần rồi.

Nói tới nói lui, kỳ thật chính là trong lòng mỗi người bọn họ đều hy vọng vợ của Tịch Đình Ngự là người mình đã nhìn trúng kia.

Đến nỗi bọn họ có tư tâm gì khác khi chọn những cô gái kia hay không, vậy thì chỉ có chính bọn họ hiểu rõ nhất.

Nhìn bộ dáng đối chọi gay gắt của bọn họ, Hạ Thập Thất lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đại thúc muốn tìm dạng phụ nữ gì là chuyện bọn họ có thể quyết định sao.

Hay là nói, bọn họ cho rằng, đại thúc là cái loại nam nhân sẽ để người ta tùy ý sắp đặt?

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy không bằng vẫn chọn theo ý của lão gia tử đi. Ta thấy nha đầu Hạ Thập Thất này cũng không tệ."

Nghe được thanh âm, Hạ Thập Thất liền ngẩng đầu lên.

Phát hiện, người thay cô nói chuyện lại là tam thúc bà vừa đưa quà gặp mặt lúc trước.

Thấy cô nhìn qua, tam thúc bà hiền từ gật đầu với cô, lúc quay sang phía mọi người, trên mặt liền khôi phục lại thần sắc lãnh đạm, "Các người làm trò trước mặt người ta, khoa tay múa chân thay bạn trai của người ta tìm đối tượng, người ta cũng chẳng hề phản bác lấy một câu, ngay cả sắc mặt cũng không hề biến đổi. Xét riêng về mặt khí độ này thì cũng đã xứng với cái danh xưng thiếu phu nhân của Tịch gia rồi."

Kỳ thật, Hạ Thập Thất không phải có khí độ gì cả, chỉ là cô vẫn luôn làm việc riêng mà thôi...

Hơn nữa, cô cũng không muốn cãi nhau với mấy người này.

Bất quá, lời này cô đương nhiên sẽ không ngốc tới nỗi nói ra, chỉ phối hợp cúi đầu xuống.

Bộ dáng rũ mi mắt kia của cô, giống như là được tam thúc bà khen tới xấu hổ vậy.

Tịch Đình Ngự nhìn cô, khóe môi cong lên, trong mắt hắn hàm chứa ý cười sủng nịnh không dễ phát hiện.

Tịch Tấn Thành bị lời nói của tam thúc bà làm cho đen mặt, cực kì bất mãn nói: "Cũng không thể nói như vậy. Em dâu, bộ dáng nha đầu này uống rượu trước đó em cũng đã thấy rồi, bĩ bĩ khí khí như vậy, làm sao có thể làm thiếu phu nhân của Tịch gia chúng ta?"

Tam thúc bà đang muốn mở miệng phản bác, lại bị Hạ Thập Thất vẫn luôn im lặng nói trước một bước: "Đại thúc công, nếu người cảm thấy chỉ có nữ nhân làm bộ làm tịch mới có thể vào cửa lớn Tịch gia, vậy ngại quá, cháu thật sự không thể đạt được đến yêu cầu của người."

Cô khẽ cong khóe môi, thong dong cười: "Bởi vì cháu chỉ là một lưu manh, không thể tỏ ra thục nữ được."

Một câu nói bâng quơ liền trực tiếp khiến đám người ở đây đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Tịch Đình Ngự là cong môi, gia tăng ý cười hơn mà thôi.

Hắn biết mà, nữ nhân này không có khả năng sẽ thuận theo bọn họ. Bọn họ lấy tiêu chuẩn của mình để áp đặt lên cô, cô nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.

Lý Hân Uyển lặng lẽ nhìn Tịch Tấn Thành, thấy sắc mặt ông ta khó coi liền lập tức quát lớn Hạ Thập Thất: "Hỗn láo, cô nói chuyện với trưởng bối kiểu gì vậy!"

Hạ Thập Thất: "..."

Còn hỗn láo nữa, cho rằng là đang quay phim à?

Cô chửi thầm một câu, trên mặt lại treo một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, "Thím hai, cháu cũng không có nói lời thô tục, cũng không mắng chửi ai, cháu hỗn láo chỗ nào rồi?"

Lời nói này làm cho tam thúc bà không nhịn được cười.

Bà còn đang tính toán che chở cho nha đầu này, hiện tại xem ra, nha đầu này cũng rất lợi hại, căn bản không cần bà bảo vệ.

Bình luận

Truyện đang đọc