(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Màn biểu diễn tài năng rất nhanh được bắt đầu.

Mọi người đều không phải là người biểu diễn chuyên nghiệp, chỉ là có chút hứng thú nghiệp dư, nhưng nhìn chung thì cũng không quá tệ.

Cầm kỳ thi họa (Đàn, cờ, thơ, vẽ), không ít danh viện đều thể hiện ra một thân phong thái.

Bạch Hạ hiểu Hạ Thập Thất, hiểu rõ cô không hề biết làm cái gì.

Cho nên lúc này không phải nên lo âu sao?

Nhìn Hạ Thập Thất là một bộ dáng chẳng liên quan gì tới mình, một chút cũng không thấy khẩn trương, Bạch Hạ không nhịn được nghĩ tới Tịch Đình Ngự sẽ giải quyết phiền toái cho cô.

Nhưng rất nhanh, cô ta liền phủ quyết đi ý nghĩ của mình.

Phải biết rằng, yến hội đêm nay là do anh trai ruột Tịch Tấn Thành của lão gia tử tổ chức, ông ta luôn hy vọng hôn nhân của con cháu Tịch gia phải được lựa chọn cẩn thận, phải môn đăng hộ đối.

Hiển nhiên, Hạ Thập Thất không hề phù hợp với bất cứ điều kiện nào.

Cứ cho như Tịch Đình Ngự giúp cô đi chăng nữa thì hẳn là cũng sẽ không trắng trợn táo bạo đối nghịch với Tịch Tấn Thành. Suy cho cùng thì Tịch Tấn Thành cũng là anh trai của lão gia tử, bối phận cực kì cao.

Người chủ trì rất nhanh đã gọi tới tên Bạch Hạ cùng Hạ Thập Thất, hai người cùng lúc lên sân khấu.

Bạch Hạ đứng dậy đầu tiên, thong dong ưu nhã tiến lên mời Hạ Thập Thất lên sân khấu, muốn bày ra một mặt hoàn mỹ nhất của mình trước mặt Tịch Đình Ngự.

Bất quá Hạ Thập Thất cũng không tính đi cùng cô ta, chỉ lễ phép gật đầu một cái rồi đứng dậy đi về phía sân khấu.

Bạch Hạ cũng không có lộ ra vẻ mặt không vui nào, cô ta rất tự nhiên cứ như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy, Hạ Thập Thất không hề có giáo dưỡng, ngược lại là Bạch Hạ lại vô cùng lễ phép.

Hết thảy đều tiến hành theo như dự đoán của Bạch Hạ.

Hai người cùng đứng trên sân khấu, Bạch Hạ tắt chốt mở microphone, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy dò hỏi.

"Thập Thất, lát nữa cô dự định sẽ biểu diễn cái gì?"

Hạ Thập Thất liếc nhìn Bạch Hạ, cô không cảm thấy quan hệ của hai người quá thân thiết cho nên một tiếng "Thập Thất" kia khiến cô có chút không được thoải mái.

Đồ dối trá.

Bất quá Hạ Thập Thất cũng không thèm để ý, cô không sợ hãi điều gì, bình thản mở miệng: "Tôi ấy à, chẳng biểu diễn gì cả."

Nói xong, Hạ Thập Thất lại sửng sốt một chút.

Trong nháy mắt, toàn trường cơ hồ là đều yên tĩnh lại. Bởi vì lúc Bạch Hạ nói chuyện thì đã tắt micro, nhưng lúc cô nói chuyện gì lại mở chốt micro ra.

Lời nói của cô tự nhiên cũng sẽ thông qua micro mà phát ra khắp hội trường.

Đám người yên tĩnh dần dần xôn xao lên, mọi người đều đang khe khẽ nói nhỏ.

Hạ Thập Thất cười một tiếng, không nghĩ tới sẽ bị nữ nhân này tính kế.

Ánh mắt cô bất thiện nhìn chằm chằm Bạch Hạ, bởi vì cô thực sự không thích cái cảm giác bị người tính kế này.

Bạch Hạ làm bộ bối rối nhìn cô, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, có chút ủy khuất mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

Thanh âm xin lỗi thương tâm một lần nữa truyền khắp toàn trường, cơ hồ là đều nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.

Một câu xin lỗi thành khẩn như vậy cũng đã thành công xóa bỏ hết sai lầm của mình.

Nếu Hạ Thập Thất còn muốn truy cứu thì hẳn là tất cả mọi người nhất định sẽ đứng về phía Bạch Hạ.

Đây là kế hoạch mà cô ta đã tính toán từ trước.

Cho nên bên ngoài là bộ dáng thực ủy khuất giống như sắp khóc, trong lòng lại đang đắc ý cười lớn.

Hạ Thập Thất nhìn Bạch Hạ, cũng không có mở miệng.

Cũng ngay lúc này, Bạch Hạ cúi người tới gần Hạ Thập Thất, muốn nói gì đó bên tai cô.

Hạ Thập Thất quay mặt đi, không muốn tiếp xúc với cô ta, không nghĩ tới thân thể của Bạch Hạ lại như mất khống chế ngửa ra đằng sau.

Thời điểm cô ta té ngã liền vươn tay ra, hy vọng Hạ Thập Thất có thể kéo cô ta lên.

Thế nhưng Hạ Thập Thất lại đứng yên không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng xem Bạch Hạ diễn trò.

Bình luận

Truyện đang đọc