(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Mọi người xung quanh đều tự động nhường ra một lối đi cho Tịch Đình Ngự.

Hôm nay hắn mặc một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, đem dáng người hoàn mỹ thon dài đĩnh bạt phô ra toàn bộ.

Gương mặt yêu mị kia ở dưới ánh đèn càng thêm soái khí bức người.

Đương nhiên có hàm lượng nặng nhất chính là thân phận của hắn, người thừa kế duy nhất được chỉ định của Tịch gia.

Điểm này sẽ làm bao nhiêu người điên cuồng?

Nhìn hiện trường thì sẽ rõ.

Ngay tới cả những cô danh viện hay rụt rè cũng đều lộ ra thần sắc kích động, nhịn không được thét chói tai.

Bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích đang thực sự đứng trước mặt họ, ai có thể không động tâm đây?

Đến cả một lưu manh như Hạ Thập Thất mà còn bị thu phục, vậy thì có mấy người con gái có thể kháng cự lại mị lực của hắn?

Tịch Đình Ngự dừng ở một chỗ, không chút để ý tới đám người vây quanh hắn.

Con ngươi hắn hơi híp lại, nhìn bốn phía xung quanh như đang tìm kiếm thân ảnh của ai đó.

Hắn đang tìm ai?

Ánh mắt của đám mỹ nữ đều dừng ở trên người Tịch Đình Ngự, hy vọng hắn có thể chú ý tới mình.

Đáng tiếc, trong mắt Tịch Đình Ngự không hề có bất luận người nào trong số các cô cả.

Chỉ dùng vài giây ngắn ngủi, hắn đã tìm được người mình muốn tìm.

Nhanh chóng thoát khỏi sự bao vây, Tịch Đình Ngự đi thẳng tới phía Hạ Thập Thất.

Đám con gái đứng chắn ở trước mặt hắn đầu tiên là e lệ cùng khẩn trương, sau đó liền bị cảm giác vô cùng áp lực đánh úp lại.

Các cô thế nhưng lại đột nhiên không dám nhìn vào mắt Tịch Đình Ngự, sau đó liền theo bản năng lui về phía sau, lại một lần nữa nhường ra một lối đi.

Bên kia, Hạ Thập Thất còn đang nhàn nhã ngồi trên ghế ngâm nga hát.

Đột nhiên bị một cái bóng bao phủ, cô theo bản năng quay đầu lại.

"Phanh!~~"

Động tác quá gấp, ghế dựa rầm một phát ngã xuống đất.

Cũng may là Hạ Thập Thất phản ứng nhanh, trước khi ghế đổ thì đã kịp thời đứng vững.

Nhưng thời điểm cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt liền ngay lập tức nhào về phía hắn.

Mục tiêu chính là ôm lấy Tịch Đình Ngự.

Mười ngày không gặp, bạn bè nam nữ bình thường đều sẽ cho đối phương một cái ôm hay đại loại thế.

Đến nỗi là ai chủ động cũng hoàn toàn không có quan hệ.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào người hắn thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ giữ ở trên đầu cô.

Không cảm nhận được cái ôm ấm áp như trong dự đoán, Hạ Thập Thất nhíu mày, giơ tay bắt lấy cái tay của Tịch Đình Ngự.

Nếu như thật sự bị cô nắm lấy tay thì trong khoảng thời gian ngắn, Tịch Đình Ngự rất có khả năng bị cô kiềm chế.

Chính là phản ứng của Tịch Đình Ngự cũng không chậm, hắn trở tay chế trụ Hạ Thập Thất, đem cánh tay ôm ngang cổ cô.

Lúc này Hạ Thập Thất đã đưa lưng về phía Tịch Đình Ngự, dựa hẳn vào trong ngực hắn.

Tuy rằng có khác biệt khá lớn so với trong dự tính, thế nhưng Hạ Thập Thất vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Cô hơi hơi nheo mắt, cử chỉ lười biếng giống như một cô mèo lười, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Sau đó, cô lại dùng sức nhích về phía sau, thậm chí còn cố ý đụng phải bộ vị nào đó của người đàn ông.

Thân hình Tịch Đình Ngự cứng đờ trong nháy mắt, hắn vốn cao hơn Hạ Thập Thất một cái đầu, vì thế liền cúi người lạnh lùng nói bên tai cô: "Tôi vừa mới về, em liền chọc tới lửa?"

Hạ Thập Thất cười cười, tiếp tục đem thân thể của mình dựa về phía sau, tựa hồ như muốn cảm nhận được bộ vị nào đó của hắn đang biến hóa.

Tịch Đình Ngự sao có thể cho cô có cơ hội này, một cái tay khác nhẹ nhàng ngăn cô với mình lại, sau đó buông người ra.

Hạ Thập Thất nhìn hắn cười yêu mị, thậm chí còn có chút thâm ý mà liếm liếm môi.

Sắc mặt Tịch Đình Ngự tức khắc trầm xuống, hắn vô cùng không khách khí duỗi tay nắm lấy cằm cô, dùng sức nâng lên khiến cho cô đối diện với mình, ánh mắt giống như nhiễm một tầng sương lạnh, hung ác lại nham hiểm: "Chút nữa sẽ dạy dỗ em."

Hạ Thập Thất còn cười tới vô cùng trương dương: "Được nha, đại thúc mau mau dạy dỗ tôi đi."

Bình luận

Truyện đang đọc