(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

---------------------

Tịch Đình Ngự nghe vậy, cánh tay đang bưng ly rượu đột nhiên dừng lại.

Hắn híp mắt nhìn cô, cười khẽ một tiếng: "Hạ Thập Thất, nếu như em cảm thấy sinh hoạt của mình quá mức buồn tẻ, tôi cũng không ngại cho em thêm chút gia vị đâu."

Hạ Thập Thất chẳng hề sợ cái ánh mắt có thể gϊếŧ người kia của Tịch Đình Ngự, cười nói: "Được đó, vậy thì thêm vị ngọt đầu tiên nha."

Nói xong liền tiến lên một bước, hôn lên môi Tịch Đình Ngự.

Sau đó xoay người đi về phía WC.

Vừa ra khỏi chỗ ngoặt hành lang liền bị một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện kéo vào trong góc.

Hạ Thập Thất vừa muốn phản kháng thì phát hiện người kéo mình lại là Tạ Chỉ Hủy.

"Sao mẹ lại ở đây?" Cô hỏi.

Tạ Chỉ Hủy đáp: "Mẹ lo lắng một mình con không ứng phó được cho nên tới xem một chút, vạn nhất con gặp được nguy hiểm gì thì mẹ còn có thể giúp đỡ."

"Nhưng mẹ làm gì có thiệp mời, vào bằng cách nào?"

"Mẹ bảo Vu Mạnh làm giả một tấm."

Hạ Thập Thất: "..."

Rốt cuộc thì ánh mắt của đám bảo tiêu ở ngoài kia kém tới mức nào rồi? Ngay cả thiệp làm giả cũng không thể nhìn ra được!

Không đợi Hạ Thập Thất nói chuyện, Tạ Chỉ Hủy lại ý vị thâm trường mở miệng: "Ban nãy mẹ đứng ngoài đại sảnh nhìn thấy con giở trò nha, nói xem, có cảm giác gì nào?"

Lúc nói chuyện, trong mắt còn ánh lên ngọn lửa bát quái hừng hực.

Hạ Thập Thất nhíu mày: "Mẹ đang nói cái gì vậy?"

"Không phải ban nãy con đi cọ cọ cái đó của vị kia nhà con sao? Mau nói, cái đó của hắn có lớn không, lớn hay không!"

Tạ Chỉ Hủy vừa nói vừa cười đầy gian tà, thanh âm không hề giảm nhỏ xuống vì cái đề tài tư mật này.

Vốn là đề tài khiến bất cứ cô gái nào nghe xong cũng phải mặt đỏ tim đập, thế nhưng Hạ Thập Thất đã tập mãi thành quen, đáp lại: "Chưa cảm giác được, nếu không lát nữa con lại ấy ấy tiếp."

Ý tứ của cô là hôm nay không cảm giác được thì cũng không có nghĩa là lúc trước lăn giường với hắn cũng không cảm giác được.

"Vậy con ấy ấy xong thì nhất định phải nói cho mẹ đó!"

Hai người ở nơi ít người qua lại thảo luận về cái đề tài thô bạo này, dẫn tới người qua đường đều tò mò nhìn lại đây.

Trong lòng đều có chút bất mãn.

Một nơi xa hoa như thế này, sao lại có hai nữ lưu manh trà trộn được vào đây?

Hạ Thập Thất qua loa có lệ với Tạ Chỉ Hủy vài câu, sau đó đi vào WC, thời điểm trở về thì đã phát hiện Tịch Đình Ngự ngồi trong đại sảnh.

Cô nhíu mày, cuối cùng vẫn đi vào ngồi xuống bên cạnh Tịch Đình Ngự.

Tịch Đình Ngự đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa cảm nhận hơi thở của cô liền mở mắt ra.

"Gặp được người mẹ kia rồi?"

Hắn nhàn nhạt mở miệng.

"Sao anh biết?" Hạ Thập Thất quay sang nhìn hắn.

"Nếu không phải có sự đồng ý của tôi, em cho rằng bà ấy có thể cầm một tấm thiệp giả bước vào nơi này?"

Hạ Thập Thất: "..."

Tịch Đình Ngự không phản ứng lại cô, một lần nữa nhắm mắt lại.

Bên cạnh, Hạ Thập Thất còn đang suy nghĩ gì đó.

Ánh mắt nhìn thoáng qua bộ vị không thể miêu tả của Tịch Đình Ngự, sau đó dời đi.

Vừa rồi chỉ dùng mắt thường đo lường một chút, cô đang tự hỏi là làm thế nào để có thể động thủ một chút đây.

Chỉ là Hạ Thập Thất không có phát hiện được.

Ở phía sau cách cô không xa có một người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này Bạch Hạ cực kì không vui.

Hôm nay cô ta phải mất mấy tiếng đồng hồ để trang điểm cho thật xinh đẹp, chọn váy cũng mất hơn một tiếng.

Thế nhưng lúc cô ta chào hỏi Tịch Đình Ngự thì ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng lười cho cô ta.

Bạch Hạ vốn dĩ đang rất tức giận, hiện tại nhìn thấy Hạ Thập Thất ngồi bên cạnh Tịch Đình Ngự, hỏa khí của cô ta càng dâng cao hơn.

Trong lòng hung hăng nghĩ xem lát nữa lúc Hạ Thập Thất lên sân khấu sẽ làm cô mất mặt như thế nào!

Vì không để cho người khác nhận thấy được cái gì, cô rất nhanh áp xuống lửa giận trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Phỏng chừng sẽ chẳng có ai nghĩ tới, một cô gái xinh đẹp như vậy, trên mặt còn mang theo ý cười lại có tâm địa như rắn rết.

Bình luận

Truyện đang đọc