(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

"Mau, đem Tiểu Vũ đưa tới phòng ta!"

Lửa giận ngập trời ném xuống một câu, trong mắt Giang Chấn Thiên phóng ra một tia tàn nhẫn.

Tuy rằng hắn cũng chỉ xem Trịnh Vũ như một món đồ chơi, thế nhưng tốt xấu gì cô ta cũng là nữ nhân đã từng ngủ với mình, cho dù hắn có không cần đi chăng nữa thì cũng sẽ không cho phép cô đội nón xanh dưới mí mắt của hắn như vậy.

"Dạ." Thanh âm cung kính truyền tới.

"Làm cẩn thận một chút, tuyệt đối không được đắc tội với khách tới chơi."

Rốt cuộc thì Giang Chấn Thiên cũng là người từng trải, cho dù rất phẫn nộ cũng sẽ không làm ra chuyện tổn hại tới mình.

Hắn biết rõ, người có thể tới Đế Tước tiêu tiền, không phú thì cũng quý. Hắn không thể vì một con đàn bà mà đắc tội với những người này.

Thủ hạ nhận mệnh làm việc, Giang Chấn Thiên xoay người trở về phòng tư nhân của hắn.

Cũng là căn phòng xa hoa nhất Đế Tước.

Hạ Thập Thất chỉ ngồi trong góc chưa tới năm phút đã thấy mấy người đàn ông với thân hình cao to lực lưỡng chen vào giữa sân nhảy, không biết bọn họ nói cái gì với đám người vây quanh Trịnh Vũ mà từng người từng người đều sôi nổi rời đi, bao gồm cả người đàn ông đang nhiệt tình bên người Trịnh Vũ.

Có điều, sắc mặt của người đàn ông có hơi khó chịu.

Thủ hạ của Giang Chấn Thiên thấy thế liền lập tức nhận lỗi với người đàn ông đó.

Người này ở Dạ Thành cũng được coi như là có chút địa vị, làm về mảng bất động sản, một hai năm gần đây phát triển khá là tốt.

"Tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy hứng thú của ngài. Ông chủ của chúng tôi nói lát nữa sẽ đưa một mỹ nữ tới đây. Hơn nữa tiêu phí của ngài hôm nay ở Đế Tước đều được miễn phí hoàn toàn."

Người đàn ông vốn dĩ chỉ tới đây tìm hoan mua vui, vừa rồi nhảy cùng Trịnh Vũ bất quá cũng chỉ là thích thú mà thôi, huống chi bọn họ còn nói sẽ mang tới cho hắn một mỹ nữ khác, hắn còn có lí do gì mà đi cự tuyệt chuyện tốt như thế này.

Lập tức liền gật đầu thỏa hiệp.

Trịnh Vũ cứ như vậy bị mang ra khỏi sân nhảy, bên ngoài nhìn vào thì thấy đám thủ hạ đối với cô ta cung cung kính kính, thế nhưng nhìn kỹ thì không khó nhận ra, động tác xô đẩy cô ta của đám người đó lại không có lấy một chút thương hương tiếc ngọc nào

Hạ Thập Thất không nhịn được cười.

Nụ cười này của cô dưới mắt của Vu Mạnh thì thấy thế nào cũng đều là vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Mới vừa tiến vào phòng, Trịnh Vũ liền nghe được một tiếng đập bàn cái "rầm", tiếp theo đó là tiếng gầm lên của Giang Chấn Thiên: "Nuôi mày ăn ngon uống tốt, thế mà còn dám làm xằng làm bậy dưới mí mắt tao! Tiện nhân, mày có còn để tao vào trong mắt hay không?"

Tính tình của Giang Chấn Thiên, phàm là người quen biết hắn đều biết, âm tình bất định*.

*Âm tình bất định: Tính tình không ổn định.

Bình thường Trịnh Vũ hầu hạ hắn tốt, dỗ cho hắn cao hứng thì cô ta chính là muốn cả bầu trời, ngôi sao, hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy về cho cô ta.

Nhưng nếu dám làm hắn mất mặt hoặc là chọc phiền toái cho hắn, khiến hắn nổi giận lên, vậy thì hắn sẽ không hề cho cô ta nửa điểm mặt mũi.

Nếu như chọc vào điểm mấu chốt của hắn, hắn thậm chí còn không lưu lại bất cứ đường sống nào cho người đó.

Trịnh Vũ vừa nghe Giang Chấn Thiên nói liền biết là hắn đang nói tới cái gì, cô ta sợ tới mức run lẩy bẩy, trực tiếp nhào qua ôm lấy chân hắn, ủy khuất nói mình sai rồi.

Hiển nhiên Giang Chấn Thiên không hề bị cô ta lay động, giơ tay giáng một cái tát lên mặt Trịnh Vũ.

Động tĩnh không nhỏ, một cái tát này đem gương mặt của Trịnh Vũ đánh lệch về một bên.

Nửa bên mặt của Trịnh Vũ đã không còn cảm giác, bị đánh tới chết lặng, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.

"Mày muốn chơi cũng được, nhưng tốt nhất đừng để tao phát hiện ra, nếu không thì không phải một bạt tai là có thể giải quyết đâu!"

Trịnh Vũ chật vật ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt, cắn răng, thế nhưng lại chịu đựng không rơi nước mắt...

Hơn nửa ngày sau, cô ta mới gian nan rít từng chữ từng trong kẽ răng ra: "Con biết rồi, cha nuôi. Về sau sẽ không dám nữa..."

Bình luận

Truyện đang đọc