(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Buổi chiều, gần 5 giờ.

Sau khi họp xong, Tịch Đình Ngự rời khỏi tập đoàn Ngự Phong, lái xe tới trường học.

Thời điểm hắn tới nơi thì không có bóng người nào trên sân trường, hẳn là vẫn còn đang học đi.

Hắn đi tới khu dạy học, cách đó không xa có một nữ sinh chú ý tới hắn, vui sướng kêu lên một tiếng rồi chạy về phía hắn.

"Đình... Đình Ngự ca ca..."

Nữ sinh đứng trước mặt Tịch Đình Ngự, hơi thở gấp gáp, thân hình nhỏ xinh cùng gương mặt thanh tú kia quả thực là tuyệt thế mỹ nhân.

Tịch Đình Ngự liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lãnh đạm, tựa hồ như trong ấn tượng của hắn căn bản không có người này.

Tuy rằng không được Tịch Đình Ngự đáp lại, thế nhưng nữ sinh kia vẫn đỏ mặt.

Một người đàn ông tốt như vậy, cô ta nhất định phải đoạt tới tay! Mặc kệ dùng tới phương thức gì đi chăng nữa!

Không được khẩn trương, hít sâu, không được khẩn trương!

Trong lòng nữ sinh âm thầm tự nhủ, trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn nhu, ngữ khí càng ngọt ngấy: "Đình Ngự ca ca không nhớ em sao? Lần trước trong yến hội ở tổ trạch Tịch gia chúng ta đã gặp qua rồi. Em, em là Đỗ Liên Tâm..."

"Ừm."

Chỉ lạnh lùng đáp lại có một chữ, Tịch Đình Ngự liền đút tay vào túi quần, lập tức rời đi.

Đỗ Liên Tâm bị hắn phớt lờ, tâm tình tức khắc kém tới cực điểm, cô ta cảm thấy thật mất mặt, lại cảm thấy không cam lòng, cho nên liền không muốn từ bỏ.

Cô ta muốn nhân cơ hội này xin phương thức liên hệ với Tịch Đình Ngự, vì thế liền vội đuổi theo, "Đình Ngự ca ca, anh chờ đã. Anh có thể cho em xin số điện thoại được không... Nếu có thể thì, em muốn mời anh một bữa cơm."

Lúc Đỗ Liên Tâm nói ra lời này thì chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng ran, tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Cô ta khẩn trương chờ Tịch Đình Ngự đáp lại, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.

Tịch Đình Ngự dừng chân, quay đầu nhìn cô ta một cái, "Ngại quá, số điện thoại tư nhân của tôi không phải ai cũng muốn cũng có được, trừ bạn gái tôi."

Lời hắn nói đã gián tiếp nhắc nhở Đỗ Liên Tâm, cô ta chỉ là một người ngoài chẳng liên quan gì tới hắn cả.

Đỗ Liên Tâm vốn đang có vài phần chờ mong, sau khi nghe được lời này, sắc mặt cô ta liền tái nhợt như tờ giấy trong nháy mắt.

"Reng reng..."

Ngay lúc này, chuông tan học vang lên.

Không tới nửa phút, bên ngoài hành lang đã có thân ảnh của học sinh xuất hiện, tốp năm tốp ba vừa nói vừa cười đi ra.

Tịch Đình Ngự đã nhìn thấy thân ảnh của Hạ Thập Thất, sắc mặt cũng khôi phục về trạng thái bình thường.

Hạ Thập Thất cũng chỉ liếc một cái là đã nhìn thấy người đàn ông lóa mắt kia, dáng người anh đĩnh thon dài, gương mặt tuấn mỹ giống như thần tiên khiến cho bao người mê muội.

Cô lười biếng cười cười, còn quyết rũ mà cho Tịch Đình Ngự một cái hôn gió.

"Khiếp, buồn nôn quá..."

Đường Đậu Đậu nhìn không nổi nữa, dứt khoát tránh sang chỗ khác.

Hạ Thập Thất bật cười, duỗi tay xoa xoa tóc cô nàng, "Đi thôi, chúng ta qua đó."

"Là chị qua, không phải chúng ta qua. Chị với anh rể tương lai cứ từ từ chơi, em đi kiếm cái gì ăn đây~" Đường Đậu Đậu kiên quyết từ chối làm bóng đèn, cho nên cũng không tính toán muốn đi cùng cô.

"Ăn cái gì mà ăn, nhìn bụng mày đi, đều to thêm một vòng thịt mỡ rồi." Hạ Thập Thất ghét bỏ nhìn thoáng qua vòng eo còn tính là mảnh khảnh kia của Đường Đậu Đậu, "Thất Dạ công tử chỉ thích những cô gái mảnh mai, không phải mày không biết. Mày ăn cho lắm vào, anh ta sớm muộn gì cũng bỏ mày thôi."

"Sai rồi." Đường Đậu Đậu ngạo kiều nói: "Vì em gầy cho nên Thất Dạ ca ca mới thích cô gái mảnh mai. Cho nên nếu em béo lên, anh ấy tự nhiên sẽ thích cô gái nhiều thịt thôi!"

Bình luận

Truyện đang đọc