(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

----------------------

Sắc trời bắt đầu tối, đèn đường liền rực rỡ hẳn lên.

Tịch Đình Ngự chọn một gian nhà hàng vô cùng xa hoa, cũng là nơi mà người bình thường rất khó có thể đặt chỗ được.

Bất quá, thân phận của hắn tôn quý, lại là khách quen của nơi này cho nên phục vụ vừa thấy hắn liền trực tiếp dẫn người đi tới vị trí bên cửa sổ.

Nơi này tương đối an tĩnh, cũng là vị trí mà Tịch Đình Ngự thường hay ngồi.

"Ngự thiếu cùng vị tiểu thư này muốn gọi gì ạ?"

Diện mạo của nữ phục vụ rất xinh đẹp, thanh âm cũng điềm mỹ, cung kính mà đưa lên hai phần thực đơn.

Thời điểm hai người chọn món ăn, Tịch Đình Ngự liền chọn hai phần Tùng Lộ*, sau đó nói với Hạ Thập Thất: "Tùng Lộ ở chỗ này không tệ, chốc lát nếm thử một chút."

*Là một loại nấm (Truffles) rất đắt.

Sau đó hắn liền đưa thực đơn cho nữ phục vụ.

Hạ Thập Thất thuận miệng đáp lời, chờ tới khi phục vụ xoay người rời đi, cô mới nhớ tới lúc chiều nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp trong tạp chí, không khỏi câu môi cười, "Đại thúc, ảnh chụp trên tạp chí EG, anh cũng thấy rồi đúng không?"

"Ảnh chụp gì?" Tịch Đình Ngự nhướng mày, hắn cũng không thường đọc loại sách báo như tạp chí.

"Có quan hệ với anh và một cô người mẫu. Tiêu đề là: Ngự thiếu vứt bỏ tình cũ, ân ân ái ái cùng một người mẫu ảnh, dự định sắp kết hôn."

Hai chữ "người mẫu" khiến cho Tịch Đình Ngự không vui nhíu mày, hắn rất ít khi xuất hiện cùng phụ nữ ở nơi công cộng trừ Hạ Thập Thất, bất quá bị phóng viên chụp được ảnh, viết một số tin tức không được xác thực lại có không ít.

"Sao vậy, ghen tị?"

Tịch Đình Ngự rót cho cô một ly rượu vang, Hạ Thập Thất nhấp một ngụm, nhàn nhạt đáp, "Là ai thì cũng đều ghen mà thôi, bạn trai của mình sắp kết hôn, mà cô dâu lại chẳng phải mình."

Kỳ thật trong lòng Hạ Thập Thất hiểu rõ, Tịch Đình Ngự không phải là loại đàn ông trăng hoa.

Hơn nữa mấy tấm ảnh chụp trên tạp chí kia cũng quá lộ liễu.

Không cần nhìn cũng biết là cô người mẫu đó muốn dùng phương thức như vậy đi lăng xê.

Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng: "Nữ nhân muốn mượn tôi thượng vị không ít, bất quá người mà tôi cam tâm tình nguyện để cô ấy thượng vị thì chỉ có một. Người đó họ Hạ, tên Thập Thất."

Hạ Thập Thất nhịn không được cười: "Đại thúc, anh càng ngày càng biết cách dỗ con gái vui vẻ nha."

Tịch Đình Ngự ưu nhã đong đưa ly rượu, môi mỏng khẽ mở: "Để ý cô ấy mới nguyện dỗ ý người vui vẻ."

"Đại thúc, anh biết tôi thích điểm gì nhất ở anh không..." Hạ Thập Thất cố ý kéo dài ngữ khí, dừng một chút, cô mới nói ra trọng điểm: "Tôi thích nhất chính là bộ dáng muộn tao* này của anh đấy."

*Muộn tao: Kiểu người trong nóng ngoài lạnh.

Tịch Đình Ngự: "..."

Hai người ngồi ở bên này dùng cơm, bàn bên kia có một người đàn ông đã để ý Hạ Thập Thất từ lâu.

Hắn ta cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp, bị kinh diễm tới mức ánh mắt vẫn luôn di chuyển qua lại trên người cô.

Thế nhưng hắn cũng không dám quá trắng trợn táo bạo, rốt cuộc thì người đàn ông ngồi đối diện cô có vẻ cũng là một đại nhân vật mà hắn chưa biết tới.

"Hôm nay ở trường thế nào?"

Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng, ánh đèn mờ nhạt phía sau đổ xuống người hắn khiến cho gương mặt anh tuấn của hắn càng thêm xuất chúng.

"Chẳng ra sao cả, thầy cô nào cũng đến tìm tôi gây phiền phức."

Cái gì mà lau bảng, quét lớp, phân loại hạnh kiểm, đủ thứ chuyện đều ném lên trên người cô.

Tịch Đình Ngự buông ly, động tác ưu nhã dùng khăn giấy lau khô khóe miệng, thanh âm nặng nề hỏi: "Vậy em giải quyết thế nào?"

"Tôi cũng gây phiền phức cho bọn họ."

"Hửm?"

"Tôi đem phấn của toàn bộ thầy cô giáo trong văn phòng đều đổi thành bút sáp."

Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc cong môi, trong mắt toát ra ý cười sủng nịnh.

Nữ nhân của hắn, hắn chính là muốn cô trương dương không ai bì nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc