(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Đường cong lả lướt yểu điệu được phác họa ra đến cực kỳ quyến rũ, mê người.

Ngũ quan của cô rất tinh xảo, không cần phấn son cũng đã xinh đẹp tới không gì sánh được.

Diện mạo yêu diễm làm người nhìn tới trong lòng có chút ngứa.

Một Hạ Thập Thất như vậy hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của mọi người.

Mọi người yên lặng nhìn cô, biểu tình trên mặt trong lúc nhất thời có chút phức tạp không nói nên lời.

Phát hiện được ánh mắt khác thường của những người xung quanh, Hạ Thập Thất nhịn không được nhíu mày.

Hâm mộ, ghen tị thì không có gì kì quái.

Nhưng cái loại ánh mắt thất vọng với tiếc nuối kia là sao?

Ngay lúc này, người chủ trì lên sân khấu, nói lời dạo đầu một cách đơn giản xong liền bắt đầu công bố danh sách biểu diễn của từng người.

Hạ Thập Thất nghĩ có nên tìm một nơi tạm lánh đi một lát hay không.

Vì thế cô liền trốn ra đằng sau Tịch Đình Ngự, chạy ra phía bên ngoài.

"Tiểu thư Hạ Thập Thất..."

Thanh âm dõng dạc to lớn vang dội khắp toàn trường, người chủ trì rốt cuộc cũng đọc tới tên của Hạ Thập Thất.

Những người ban nãy được đọc tên liền phải đứng dậy chào hỏi với mọi người, biểu thị sự tôn trọng.

Chỉ là lúc đọc tới tên Hạ Thập Thất, cô còn đi ra ngoài...

Sau đó có một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào người Hạ Thập Thất.

Tịch Đình Ngự đứng rất gần cô, chùm sáng tự nhiên cũng soi sáng cho cả hai người.

Đứng ở dưới ánh sáng chói lóa, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới phảng phất như chỉ còn lại có hai người.

Vì ngại có Tịch Đình Ngự ở đây cho nên không có ai lên tiếng, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn Hạ Thập Thất.

Tia sáng kia dừng một lát, sau đó liền dập tắt.

Tịch Đình Ngự nhàn nhạt đảo mắt qua mọi người, hai tay tùy ý đút vào túi quần, sau đó lưu loát xoay người rời đi.

"Tự giải quyết cho tốt."

Hắn chỉ nói có một câu, thanh âm lãnh đạm, không có bất cứ cảm xúc gì.

Chỉ là hắn đã xem nhẹ da mặt dày của tiểu lưu manh nào đó rồi.

Vừa mới xoay người, cánh tay hắn đã bị ai kia gắt gao ôm chặt.

Hạ Thập Thất siết chặt vòng tay, dùng hết toàn bộ lực lượng để Tịch Đình Ngự không thể thoát.

Mà ở trong mắt đám mỹ nữ khác, thời điểm cô ôm lấy tay Tịch Đình Ngự, trong mắt họ tựa như sắp phun ra lửa.

Hạ Thập Thất mở miệng: "Không phải muốn tôi lên sân khấu thể hiện sao, anh phải cho tôi đạo cụ chứ."

Tịch Đình Ngự nheo lại con ngươi, ánh mắt lạnh băng lộ ra sự sắc bén, tựa hồ như tùy lúc có thể đem cả người cô chém ra thành trăm mảnh.

Hạ Thập Thất đối diện với tầm mắt của hắn, không hề có chút sợ sệt: "Anh không giúp cũng được, tôi đi tìm người đàn ông khác..."

Hai chữ gần cuối còn cố tình nhấn mạnh một cái.

Ánh mắt Tịch Đình Ngự lại lạnh đi vài phần, hắn trở tay bắt lấy tay của cô, trực tiếp kéo cô lôi ra ngoài đại sảnh.

Mà lúc này, các lão nhân ngồi trong chỗ tối âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Hạ Thập Thất đều đồng loạt đưa ra đánh giá.

Lưu manh.

Nữ lưu manh.

Một nữ lưu manh lên không được mặt bàn!

Những người này cũng không nhìn lầm, hơn nữa còn nhìn rất chuẩn.

Bởi vì Hạ Thập Thất vốn dĩ chính là một nữ lưu manh không hơn không kém.

Chỉ là với bọn họ thì sao có thể chịu được một nữ lưu manh như vậy gả cho người thừa kế duy nhất của Tịch gia đây.

Không thể.

Tuyệt đối không thể!

Sau khi ra ngoài đại sảnh, Tịch Đình Ngự cùng Hạ Thập Thất tìm một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống.

Hạ Thập Thất còn rất xấu xa, đem hết kỹ năng học được giở trò với hắn.

Đối với hành động quấy nhiễu của cô, chỉ cần không quá phận, Tịch Đình Ngự đều sẽ không ngăn cản.

Thẳng tới khi Hạ Thập Thất muốn đi toilet mới thu hồi cái tay đang sờ loạn.

"Đại thúc chờ một chút, tôi đi WC đã."

Tịch Đình Ngự lạnh lùng "ừ" một tiếng.

Hạ Thập Thất đi được hai bước lại lùi trở về, tiến đến trước mặt hắn: "Nếu không anh đi với tôi đi?"

Bình luận

Truyện đang đọc