(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

--------------------

Lời lão gia tử vừa nói ra, trong nháy mắt mọi người đều an tĩnh lại. Lời nói tựa như vô tình kia, kỳ thật ẩn sâu trong đó lại rất có ý tứ.

Nhắc tới hôn sự của hai người lúc này cũng sẽ không làm cho mọi người cảm thấy là ông đang cố tình giục cưới.

Tịch Đình Ngự nhẹ cong môi: "Nếu ông nội thích, vậy con có thể cho người xây một sân vườn như vậy cho ông."

"Vậy cũng quá lãng phí rồi! Dù sao sân nhà chúng ta cũng lớn, phòng cũng nhiều, nếu lão gia tử thật sự thích, vậy thì hôm nay có thể ở lại nha!" Tạ Chỉ Hủy phản ứng lại đầu tiên, vội vàng nói.

Hạ Duyên Bân liền gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Đứng ở một bên, Hạ Thập Thất với Đường Đậu Đậu liếc nhìn nhau: "..."

Đôi vợ chồng già này, đúng là tuyệt phối.

Lúc ăn cơm, Hạ Thập Thất vẫn luôn cúi đầu ăn, chỉ sợ lão gia tử nói một lúc lại nói tới trên người cô với Tịch Đình Ngự. Cô chỉ hy vọng tối hôm nay có thể diễn ra một cách bình an vô sự mà thôi.

Nhưng làm cô không nghĩ tới chính là, lão gia tử vẫn phóng ra đại chiêu: "Chọn một ngày đẹp để hai đứa nhỏ đính hôn trước đi, ông chủ Hạ thấy thế nào?"

Hạ Duyên Bân nghe vậy liền liếc nhìn Hạ Thập Thất, sau đó liền thu hồi tầm mắt, nói: "Đính hôn là chuyện đại sự, vẫn là nên để bọn nhỏ tự quyết định."

Hạ Thập Thất đang cúi đầu không nhịn được cười, xem ra, vào thời khắc mấu chốt thì lão Hạ vẫn đứng về phía cô!

Tịch Đình Ngự ghé mắt, thu hết biểu cảm cùng ý cười trên mặt của cô vào trong mắt, mày hơi nhăn lại, nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện này, Thập Thất đã đồng ý."

"Hả?" Đường Đậu Đậu trợn mắt, Thập Thất đồng ý đính hôn với anh rể tương lai, sao cô lại không biết?

Hạ Thập Thất cứng người, giây tiếp theo đang muốn phản bác thì lại cảm giác được bàn tay đặt dưới gầm bàn của mình bị một bàn tay to lớn ấm áp khác bao bọc lấy.

"Sở dĩ cô ấy không nói cho mọi người là vì cảm thấy đây là chuyện quan trọng, vẫn là nên để đàn ông nói thì tốt hơn." Nói xong, ánh mắt Tịch Đình Ngự còn nhìn về phía người bên cạnh.

Hạ Thập Thất nhíu mày, con ngươi thanh lãnh nhìn người đàn ông đang nói hươu nói vượn đến nghiêm túc như vậy, "Đại thúc, chứng cứ đâu?"

"Chứng cứ?" Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nâng khóe môi, "Chẳng lẽ em muốn tôi nói cho mọi người biết những lời âu yếm của hai ta lúc trên giường?"

Hạ Thập Thất: "..."

Cái nồi này úp cũng tùy tiện quá rồi đấy!

Gần đây cô có từng ngủ chung giường với hắn sao?

Nhìn gương mặt nhỏ yêu diễm của cô, con ngươi Tịch Đình Ngự híp lại, ánh mắt hắn đang cảnh cáo cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.

Hạ Thập Thất lại không chịu uy hiếp, đầu tiên là nhìn thoáng qua người khác, sau đó mới nhìn Tịch Đình Ngự, khóe môi giương lên, vẻ mặt ôn nhu, "Đúng là con với đại thúc từng nói qua vấn đề này, nhưng con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, vẫn muốn ở cùng gia đình một thời gian nữa."

Hạ Duyên Bân nghe vậy liền hơi do dự, sau đó liền trưng cầu ý kiến của lão gia tử: "Lão gia tử, ngài xem?"

Lão gia tử cũng không bức ép, gật đầu nói: "Vậy lại qua một thời gian nữa đi."

Quyết đoán hòa nhau một ván! Hạ Thập Thất nhịn không được cười.

Bàn tay phía dưới được thả ra, cô liền thân mật ôm lấy cánh tay của Tịch Đình Ngự, kề sát bên tai hắn gọi một tiếng: "Đại thúc..."

Tịch Đình Ngự: "..."

Sau khi ăn cơm xong, Tịch Đình Ngự cùng lão gia tử cũng không ở lại lâu, rời đi.

Tiễn hai người đi xong, Hạ Thập Thất rốt cuộc cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm/

Nằm ở trên ghế bập bênh, cô ngậm điếu thuốc, hơi hơi nhắm mắt lại.

Đường Đậu Đậu đi tới, cầm theo hai chai bia nằm ở bên cạnh cô, hỏi: "Thập Thất, chị thật sự tính gả cho anh rể tương lai hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc