(QUYỂN 2) BẢO BỐI MÊ NGƯỜI: ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG SỦNG

Editor: Shmily

-----------------------

Toàn bộ hành trình, Tịch Đình Ngự đều lạnh mặt, không hề phản ứng lại Hạ Thập Thất.

Điện thoại của hắn không thiết lập mã khóa cho nên Hạ Thập Thất mở được rất dễ dàng.

Cô vốn là muốn trực tiếp gọi cho Đường Đậu Đậu, thế nhưng lại ngứa tay ngứa chân ấn mở mục danh bạ.

Nhìn tới một ghi chú liên lạc, khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.

Tịch Đình Ngự liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Nhìn trộm cái gì?"

"~ Cái này." Hạ Thập Thất liền đưa điện thoại tới trước mặt hắn.

Tịch Đình Ngự liếc mắt nhìn, biểu tình trên mặt vẫn chẳng có biến hóa gì.

Thế nhưng nhìn hắn càng bình tĩnh, Hạ Thập Thất lại càng muốn trêu đùa, ngón tay thon dài vuốt ve cái ghi chú trên màn hình, trêu chọc: "Đại thúc, không nghĩ tới anh đã có vợ rồi nha."

Thật đúng là nhìn không ra, hắn cư nhiên lại là một người đàn ông... hàm súc* như vậy.

*Ý chỉ người có tâm hồn sâu sắc.

"Ừ, vợ của tôi là một người vô cùng ngu ngốc, chỉ số thông minh bằng không." Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nói một câu.

Hạ Thập Thất: "..."

Lười nói lại hắn, Hạ Thập Thất dứt khoát dùng hành động để bày tỏ sự phản kháng của mình, cô đem ghi chú "Vợ*" đổi thành "Vợ yêu có chỉ số thông minh cao."

Bởi vì cô vợ này, chính là cô nha.

*Ở đây tác giả để là "lão bà" = "vợ"

.........

Thời điểm điện thoại Đường Đậu Đậu vang lên, cô nàng đang ở trong văn phòng tiếp thu "Lễ rửa tội" lớn nhất nhân sinh...

Chả là ban nãy, lúc cô nàng tới canteen tìm đồ ăn thì tiện tay dùng bút màu vẽ một cái đầu heo lên trên tường, kết quả lại bị Triệu Tú vừa vặn bắt gặp!

Đường Đậu Đậu cảm thấy vô cùng mất mặt, tuy rằng đã quen bị cô giáo phê bình, thế nhưng đối với... Đối với ánh mắt thất vọng của giáo viên chủ nhiệm khi đang nhìn mình lúc này, cô nàng thật sự cảm thấy hối hận vì cái hành động ngứa tay vừa rồi.

Chủ nhiệm lớp còn đang đau đớn phê bình, "Bạn học Đường Đậu Đậu, em là một đứa bé ngoan, vì cái gì phải làm ra cái hành vi trái với nội quy của trường học như thế này? Em mới dành được hạng nhất kỳ thi cuối kì đã làm ra chuyện như vậy, thật sự rất khó trở thành tấm gương cho bạn học khác đó! Em nói xem, một đứa con gái như em, vì cái gì mà cứ thích phản nghịch như vậy..."

Trời đất ơi!

Đường Đậu Đậu cảm thấy mình nghe đi nghe lại câu này tới cả trăm lần rồi, tới tinh thần cũng sắp hỏng luôn rồi...

Đúng lúc này, điện thoại của cô nàng liều mạng vang lên, vội vàng nói: "Cô giáo, em có thể đi nghe điện thoại trước được không?"

Cô tủm tỉm nhìn chủ nhiệm lớp, bày ra bộ dáng một học sinh ngoan ngoãn.

Chủ nhiệm lớp tức khắc bị lừa, gật gật đầu, còn bổ sung thêm một câu, "Ra ngoài nghe xong rồi lại vào đây."

Nếu không có vế sau thì Đường Đậu Đậu sẽ cảm thấy chủ nhiệm lớp là người tốt...

Cô nàng chậm rì rì ra khỏi văn phòng, ở bên ngoài nhận điện thoại.

"Alo." Thanh âm rầu rĩ.

"Làm sao đấy, sắp chết à?" Bên kia dừng một chút mới vang lên tiếng nói của Hạ Thập Thất.

"Là chị sao, Thập Thất." Đường Đậu Đậu nhíu mày, "Không có gì, ban nãy bị chủ nhiệm lớp mắng vài câu."

"A, vậy mày giúp chị chuyển lời tới chủ nhiệm lớp, bảo cô ấy mắng mày nhiều thêm một chút."

Đường Đậu Đậu phát ngốc, sau đó không vui nói: "Chị có còn là chị ruột của em hay không?!"

Hạ Thập Thất: "Hai chúng ta cùng cha khác mẹ, không phải ruột thịt."

Đường Đậu Đậu: "Đoạn tuyệt quan hệ đi!"

Hạ Thập Thất nhịn không được cười ra tiếng: "Được rồi, nghiêm túc, chị cùng đại thúc chuẩn bị đi ăn, mày có muốn đi cùng không?"

Đường Đậu Đậu đang định gật đầu đáp ứng, vừa hay có thể né được thế tấn công của chủ nhiệm lớp.

Bất quá... người khác đang hẹn hò, cô đi theo, vậy chẳng phải sẽ thành bóng đèn hay sao?

"Em không đi." Không đợi Hạ Thập Thất nói, Đường Đậu Đậu đã rất nhanh bồi thêm một câu, "Hai người chơi vui vẻ! Cúp đây!"

Nhét điện thoại vào trong túi, Đường Đậu Đậu lại quay lại văn phòng tiếp tục nghe giáo huấn.

Bình luận

Truyện đang đọc