SẮC DỊCH HUÂN TÂM

Lúc đó tôi hoàn toàn không biết xấu hổ nói, mà Tạ Sơ còn trẻ, trừ việc nắm chặt bàn tay làm loạn ngang hông cậu ấy của tôi ra thì không dám nói ra một câu. Dù sao bọn tôi cũng đang trốn trong nhà ấm của người ta, vì ông anh trai thích làm loạn là tôi đây.

Mãi mới chờ đến lúc trên tầng không có âm thanh nào, tôi thành thạo leo tường nhà thầy ra ngoài.

Thầy đã tắt lưới điện cho nên tôi dễ dàng trốn khỏi nhà anh ra.

Vừa xuống đấy lại phát hiện em trai còn ở bên trong, đúng là khó hiểu, tôi đi mấy bước về đầu tường, moi gạch ra nhìn vào trong.

Tạ Sơ ngước đầu nhìn tôi, cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóc đón lấy nắng sớm: “Tôi sẽ không leo tường.”

Nhìn em trai tựa như cánh hoa, mềm mại khiến người động lòng này, đừng nói là không leo tường, dù cậu ấy mệt mỏi khiến tôi bị bắt tại đây, tôi cũng có thể tha thứ.

Tôi thở dài, cánh tay dùng sức bật trở về. Nắm lấy Tạ Sợ, không để ý đến phản kháng của đối phương, mạnh mẽ hôn lên gò má mềm mại của cậu ấy một cái: “Quà cảm ơn.”

Lúc ấy Tạ Sơ mới bắt đầu trưởng thành, dù sao thân thể thiếu niên cũng có chút nặng. Dù tôi đã mười chín, trưởng thành từ lâu, cánh tay bền chắc nhưng cũng không ôm nổi một người như vậy.

Cho nên tôi chỉ có uất ức quỳ trên đất, để tên nhóc không leo tường đó đạp lên vai tôi bám lên tường.

Tên nhóc này còn đang băn khoăn về nụ hôn vừa rồi của tôi, lúc leo lên còn ác ý đạp lên đầu tôi một chút.

Tôi nhướn mày, nhịn lại, cuối cùng phun ra ác khí trong lòng, dù sao nếu thật sự để tôi làm gì đó với Tạ Sơ, tôi cũng luyến tiếc không phải sao, nhiều lắm là chiếm thêm ít tiện nghi ngoài miệng, tôi nào dám đụng vào em trai ‘ruột’ của mình, nhiều nhất cũng chỉ dám chạm vào cái ở dưới quần đó.

Về đến nhà, trong ba tháng, sự việc đã sinh ra biến hóa đến long trời lở đất. Ba tôi cưới mẹ Tạ Sơ về nhà, ảnh cưới cũng được treo ngay ngắn trong nhà.

Vừa vào đại học đã bỏ học ba tháng, còn chạy đến ở chung với anh trai gia sư của mình thời cấp hai, có lẽ lão già đã nhàm chán cái loại hành động hoang đường này của tôi, thấy tôi về nhà cũng làm như không thấy.

Ngược lại là bà mẹ mới của tôi, thấy tôi về nhà thì còn vui vẻ hơn cả việc thấy Tạ Sơ, bà kéo tay tôi lại nhìn một chút.

Tôi phải nói bà mẹ mới của tôi là một người đẹp lão, bộ dạng còn rất thướt tha thùy mị.

Nhưng đáng tiếc tôi yêu nam sắc, cho nên tôi cũng chỉ lịch sự cười với bà, gọi một tiếng mẹ, sau đó ngửa đầu nói với ba tôi: “Con đã gửi thứ kia cho thư ký Lâm rồi.”

Ba tôi lật báo, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: “Vất vả rồi, mấy ngày nữa thì về trường đi.”

Tôi ngâm nga một đoạn nhạc rồi bước lên tầng, bước chân chậm chạp, Tạ Sơ đi theo sau lưng tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, sau khi lướt qua vai tôi thì lập tức đi luôn.

Tôi híp mắt, cảm thấy có chút thú vị.

Đưa tay kéo hông cậu ấy qua, muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên mặt cậu ấy một chút. Ai biết em tôi lại vô cùng bình tĩnh, cậu ấy giương mắt nhìn tôi, đôi mắt kia thật giống như mặt hồ sâu thẳm: “Tôi là em trai anh.”

“Tôi biết.”

Tôi lại cảm thấy không thấy thú vị, thuận theo buông lỏng bàn tay đang giữ eo cậu ấy, khoát khoát tay: “Anh đây đùa với nhóc thôi, anh cũng không thích cái tuổi này của nhóc, dù bộ dạng nhóc giống như thần tiên, anh đây cũng không động vào nhóc.”

Sở thích của tôi tồi tệ, thanh thuần trẻ tuổi gì đó thì không thích, lại thích mấy người tuổi hơi lớn, trong lòng có người.

Trong lòng có người, sau khi làm xong không sợ thiếu nợ tình cảm với người ta, dù sao đối phương coi tôi như một cây gậy mát xa, hai người nhận được cái mình muốn, xong chuyện rồi ai cũng đừng xem là thật.

Tôi cho là thầy cũng thế cho nên mới lăn giường với anh ta, không ngờ thầy lại thật sự rung động, đêm hôm qua còn nói với tôi muốn chia tay với người đàn ông nhà mình.

Tôi bị dọa sợ, vội vàng cầu viện trợ từ lão già ở nhà, công việc gián điệp thương mại này cũng không phải thứ để trưng, vì vậy sáng nay mới có một màn Tạ Sơ đến đón tôi này.

Bình luận

Truyện đang đọc